Sau khi hỏi số tàu những gia trưởng kia đến, Lâm Tịch tự mình cẩn thận đưa những đứa bé kia đến địa điểm ước định, sau đó sử dụng di thất chi thuật bên trong Tử Chú Thuật, khiến những đứa bé này quên đi chuyện nơi đây, quên chính mình.
Tất cả những cha mẹ nhìn thấy con mình, hầu như đều có một động tác, gắt gao, gắt gao, ôm thật chặt bảo bối mất mà được lại, gần như dính chung một chỗ, mãi mãi cũng không có cách nào tách ra!
Cô mang theo kính râm lớn, từ xa nhìn một màn này, chẳng biết lúc nào chính mình đã lệ rơi đầy mặt.
Mỗi khi đưa tiễn một đứa bé, cô đều phải khóc một lần.
Lâm Tịch biết, người ủy thác hâm mộ những đứa bé này đến cỡ nào.
Trẻ con có mẹ giống như bảo vật.
.
Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới, thời khắc hấp hối mẹ sờ tóc cô, nói với cô về sau phải sống thật tốt, phải yêu quý chính mình, bởi vì mẹ đi rồi.
Mẹ còn, ngươi chính là trẻ con, vô luận tuổi tác bao lớn; mẹ đi, ngươi chỉ có thể làm người lớn, vô luận tuổi tác bao lớn.
Lau khô nước mắt trên mặt, Lâm Tịch chậm rãi đi trở về.
Cô biết, vẫn luôn có người đi theo mình.
Công phu không tệ, lại, không chỉ có một người, theo tới khi cô trở về Vương gia lập tức đi ngay.
Mỗi lần cô đưa một đứa bé ra ngoài, đều là như thế.
Đã nói tương thân tương ái, thân như một nhà đâu?
Đã nói tin tưởng lẫn nhau đâu?
Cút đi!
Mỗi lần Lâm Tịch đều làm bộ không hề phát hiện chút nào, cô đơn lạnh lẽo đi trở về.
Còn có năm đứa bé.
Lâm Tịch gọi điện thoại cho dì Lý, hẹn xong thời gian, dẫn bọn nhỏ tới siêu thị.
Dì Lý từng vô tình nhắc tới, hình như con trai dì ấy làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự tại thành phố, cụ thể làm cái gì, Lâm Tịch không hỏi.
Chẳng trách lá gan dì ấy lớn như vậy, người nào cũng dám mang về trong nhà.
Nếu dì Lý từng trợ giúp cô, như vậy cơ hội lộ mặt này cô dứt khoát liền đưa cho con trai dì Lý đi.
Trợ giúp năm gia đình tìm được bảo bối của bọn họ, nên được tính là một thành tích không tệ rồi nhỉ?
Lâm Tịch không có đi vào, đưa ảnh chụp dì Lý bên trong di động cho năm đứa bé xem, nói bà nội này có thể giúp bọn họ tìm được cha mẹ, để bọn họ tự mình đi vào bên trong siêu thị, bà nội đang chờ bọn họ, sau đó sử dụng di thất với năm đứa bé.
Không cần nhớ rõ cô, không cần cảm tạ cô, cô tên là lôi phong.
Lâm Tịch cay đắng nghĩ trên đường trở về, chỉ sợ không có người nào hạnh phúc như bọn buôn người Vương gia, Lâm Tịch vừa giải cứu những đứa bé này còn phải hao hết tâm lực đi bảo hộ mấy tên cặn bã đó.
Điện thoại Lâm Tịch đột nhiên vang lên.
Thật là hiếm có.
Thế mà lại có người gọi điện thoại cho cô.
Vừa mới kết nối điện thoại, bên trong có một giọng nam phi thường nghiêm túc truyền đến: "Cháu có biết mình làm như vậy là hành vi rất không chịu trách nhiệm hay không?"
Con mẹ nó, lão tử làm cái gì không chịu trách nhiệm?
"Vì sao đem mấy đứa bé bị lừa bán đưa cho mẹ tôi? Như vậy chẳng những có thể có thể tạo thành kết cục mấy đứa bé bị lừa bán lần hai, còn rất có thể tự dưng đem mẹ tôi dính líu vào, cháu biết không?"
"Nói cho tôi vị trí của cháu, chúng ta nhất định phải nói chuyện, mấy đứa bé kia, cháu tìm được từ chỗ nào?"
Biết ngay!
Lâm Tịch trợn trắng mắt, nếu như không phải về sau sẽ dùng đến ngươi, lão tử cũng trực tiếp sử dụng di thất với mẹ ngươi.
Đậu má, đưa công huân cho ngươi, còn mẹ nó già mồm như vậy.
"Những đứa bé đó bị lừa bán lần hai sao?"
* * *
"Liên luỵ đến mẹ chú sao?"
* * *
"Chuyện chú nói đều không có phát sinh, đựa vào cái lông gì chỉ trích tôi? Lại tiện!"
Điện thoại vang lên lần nữa.
"Hiện tại bản thân cháu cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm, những phần tử phạm tội này đều là kẻ hung tàn, cháu đến tột cùng có hiểu mình rốt cuộc đang làm cái gì hay không?"
Giọng điệu đã có chút tức đến nổ phổi.
"Vị nữ đồng chí này.
.
"
"Chú mới là đồng chí, cả nhà chú đều là đồng chí!"
Lâm Tịch cúp điện thoại lần nữa.
Đối phương kiên nhẫn, Lâm Tịch tuyệt không thỏa hiệp.
Một người gọi, một người treo.
Sau hai mươi phút.
.
Lâm Tịch:.
Được rồi, ngươi thắng.
Lâm Tịch trực tiếp tắt máy điện thoại.
Biên Phong bất đắc dĩ thở dài, anh ta giống như bị phản công lần nữa rồi.
Anh ta chẳng qua là muốn biết một chút, rốt cuộc năm đứa bé này tìm được từ chỗ nào, có phải có phần tử phạm tội che giấu hang ổ gần đây hay không, có thể giải cứu ra càng nhiều trẻ em bị lừa bán hay không?
Năm đứa bé đối với việc bọn họ đến từ chỗ nào vậy mà hỏi gì cũng không biết, làm thế nào đến chỗ mẹ mình cũng là mơ hồ.
Biên Phong cảm thấy thế đạo bây giờ, nếu quả thật phát hiện năm đứa bé này bị lừa bán, không muốn tự mình trợ giúp tìm kiếm cha mẹ, chắc chắn cũng sẽ tự mình đưa đến cục cảnh sát hoặc là đồn công an.
Coi như không phải hạng người mua danh chuộc tiếng, tối thiểu đổi một lá cờ thưởng "Thị dân năm tốt" cũng được, lôi phong còn có nhật ký, nhưng mà người này sao lại vô duyên vô cớ đem những đứa bé này giao cho mẹ mình?
Không thể không nói, tính chất đặc thù của công việc khiến Biên Phong âm mưu luận.
Là thật sự đơn thuần cảm thấy mẹ mình là người tốt đáng tin cậy?
Hay là có âm mưu càng lớn đang đợi mình?
Mặc dù mẹ mình nhiều lần nhấn mạnh, đứa bé kia tuyệt đối không phải là người xấu, nhưng Biên Phong vẫn có một loại trực giác, chuyện này không có đơn giản như thế, chuyện này cũng sẽ không kết thúc như vậy.
Mẹ trầm mặt đoạt lấy điện thoại của anh ta: "Tiểu Phong, mẹ cảnh cáo con, đừng cả ngày ở đơn vị nhìn ai cũng giống như người xấu! Con cũng đã hù dọa người ta rồi! Lại quấy rối con gái người ta, mẹ nói cho vợ con biết!"
Biên Phong lập tức dở khóc dở cười, người này nhất định không phải mẹ ruột anh ta.
Đợi đến khi Lâm Tịch lại mở máy, nhận được một tin nhắn: Nhớ kỹ số điện thoại này, gặp nguy hiểm tùy thời gọi cho tôi.
Sớm nói như vậy chẳng phải xong việc?
Lão tử cũng không phải thiếu cha dạy dỗ.
Tiểu tử, Nữ Vương Đại Nhân Lâm Tịch ta đi qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường, còn mưu toan giáo dục ta?
Trở lại Vương gia, Vu Tinh Tinh mừng khấp khởi nói cho cô, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm, cha đã tìm được phòng ốc, bên kia đã thu thập xong, ngày mai đã có thể dọn nhà.
Thật đúng là khéo, bên này vừa xử lý tốt mấy đứa bé, bên kia đã lập tức có thể dọn nhà.
Lâm Tịch cười cổ quái.
"Để ăn mừng chúng ta tìm được phòng ở, ngày mai dọn nhà, tôi quyết định lát nữa ra ngoài mua mấy bộ quần áo mua chút ăn ngon, cho mấy vạn tiêu xài một chút?" Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Lâm Tịch nhìn Vương Kim Sơn.
Cảm giác cái mũi to của Vương Kim Sơn đã nhảy hai lần.
Nụ cười của ông ta rõ ràng là cứng rắn nặn ra, Liêu Hà cũng thay đổi sắc mặt, mỗi lần trông thấy cô đều miễn cưỡng mỉm cười, Vương Vân cũng lập tức mây đen giăng kín.
Kỹ thuật diễn thật sự không qua cửa, người của giới này không được rồi!
Nhìn Lâm Tịch đúng lý hợp tình xòe bàn tay ở trước mặt mình, Vương Kim Sơn thật sự cảm thấy chính mình đã sắp không chịu đựng nổi.
"Vậy.
.
Hai vạn đi.
" Vương Kim Sơn tận lực làm giọng nói của mình nghe rất hòa ái dễ thân.
"Năm vạn đi, ngộ nhỡ không đủ xài thì sao?"
".
.
Được, theo cháu, năm vạn thì năm vạn!" Giọng nói Vương Kim Sơn nghe như thế nào đều là cắn răng mà nói.
Thật sự có thể chịu đựng, đây là được chỗ tốt lớn bao nhiêu?
Lâm Tịch âm thầm cười lạnh, cứ như vậy không sợ đến cuối cùng gà bay trứng vỡ? Các người cũng không phải là chưa thử qua?
Chẳng qua, trên thế giới hoa gì cũng không đẹp mắt bằng tùy tiện hoa, Lâm Tịch vừa lòng thỏa ý cầm tiền đi ra ngoài, mới mặc kệ vẻ mặt như ăn phải phân của mấy người phía sau.
.