Lúc Đại tiểu thư U U đi dạo phố mua sắm, Vương Kim Sơn không ngừng kêu khổ, mắt thấy tiền trong túi mình chạy ra ngoài giống như nước chảy.
Kết quả nó lại đột nhiên điên cuồng say mê mỹ thực, hầu như mỗi ngày đều mua các loại nguyên liệu nấu ăn trở về, quấn lấy Trương tẩu tại phòng bếp, bắt đầu từ phụ trách mua thức ăn đến lúc sau phụ trách làm đồ ăn.
Vương Kim Sơn phát hiện, còn không bằng để nó đi ra ngoài chơi mỗi ngày.
Chỉ vì vị Đại tiểu thư này thật sự là sát thủ phòng bếp, canh thịt nạc nấu rong biển tuyệt đối có thể hét ra nguyên hương vị nước biển Ca-ri-bê, xào rau xanh giống như dưa muối ướp lâu năm, mọi người ăn xong liều mạng uống nước.
Lúc đầu, người Vương gia còn phòng bị con nhóc này đang kìm nén đại chiêu gì, nhưng về sau phát hiện, ngoại trừ đồ ăn Trương tẩu đặc biệt chuẩn bị cho nó, nó cũng sẽ ăn những thức ăn tự mình làm kia.
Đồ ăn nó làm ngoại trừ ngọt một trận, mặn một trận có chút khó ăn, thật đúng là không có gì không ổn, nếu như buổi tối không buộc bọn họ uống cà phê sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Từ đó về sau người Vương gia bắt đầu cùng cơm cuộn rong biển, tảo bẹ, rau cải xôi, chuối tiêu, quả xoài giao lưu với nhau, chỉ có ba loại hoa quả, rau quả và thịt cũng lăn qua lăn lại chỉ có vài loại cố định kia, bởi vì Đại tiểu thư U U không biết làm những món khác.
Có đôi khi Vương Kim Sơn thực sự ăn không nổi, liền mang theo Vương Kiến nói ra ngoài bàn bạc với người khác về chuyện hợp tác làm ăn, sau đó trực tiếp ăn ở bên ngoài.
Liêu Hà lại không nỡ, biết tất cả những nguyên liệu nấu ăn kia đều là tiền của bọn họ mua về, bà ta liếc nhìn U U lại bắt đầu bận rộn tại phòng bếp, mỗi ngày đều làm loạn một trận, đồ vật làm ra còn khó ăn như vậy.
Liêu Hà và Vương Vân đều từng bày tỏ với Lâm Tịch, vẫn nên để Trương tẩu nấu cơm là được rồi, kết quả ngày hôm sau phát hiện, trên bàn ăn khẩu vị vẫn phối ngọt mặn như cũ.
Cảm giác đầu óc người này xảy ra vấn đề, nói gió chính là mưa, suy nghĩ cái gì chính là cái đó.
Hơn nữa muốn làm chuyện gì, người khác nhất định phải phối hợp với nó, chẳng hạn như nhất định phải uống một ly cà phê vào mỗi đêm, uống đến mức Liêu Hà ngủ không yên vào mỗi buổi tối, con mắt trừng to giống như bóng đèn.
Có đôi khi cả nhà liên tục ăn chuối tiêu suốt một tuần lễ.
Khẩu phần mỗi ngày, ăn không hết liền uống ba ly cà phê.
Khiến cho tuần lễ đó cả nhà trông thấy chuối tiêu đều muốn ói.
U U tên ngu xuẩn kia nói, chuối tiêu là hoa quả làm cho người ta vui vẻ, nhất định phải ăn.
Không nghe nó lập tức rời nhà trốn đi, đúng là già mồm cãi láo.
Kiểu ẩm thực bức bách này dọa Vu Tinh Tinh sợ hãi, người lớn còn có thể chịu đựng, Vương Tiểu Bảo thì không được, trẻ con làm sao có thể uống cà phê?
Vu Tinh Tinh sợ đến mức đưa con trai về nhà mẹ đẻ, gần đây Tiểu Bảo đều khóc ở trong điện thoại, nói là nhớ mẹ.
Dù sao bọn họ đã giữ vững được năm tháng, chỉ còn một tháng cuối cùng, mặc kệ như thế nào cũng phải cắn răng kiên trì.
Trong lúc người Vương gia trông mòn con mắt, rốt cuộc chờ đến một ngày này.
Bây giờ hai mươi Đoạn Cẩm của Lâm Tịch đã có bốn đầu thông mạch, ngoại trừ toàn bộ thủ tam âm đã thông suốt còn đả thông túc thiếu dương đảm kinh, cảm giác bản thân có được vũ lực cường đại, thật sự là tuyệt vời.
Tôi Thể Thuật tiến bộ không phải rất lớn, chỉ có cấp hai, nhưng đặt tại vị diện này, cũng có thể treo người lên đánh bình thường.
Ngũ giác đã trở nên thực nhạy bén phát hiện có mười mấy người đang đến gần nơi này.
Trong đó bao gồm một số người cô tương đối quen thuộc, chẳng hạn như những người đã từng ẩn nấp giám thị cô ở trong bóng tối.
Rốt cuộc bắt đầu rồi sao?
Lâm Tịch mỉm cười, Quý Viễn Đạt, trên bàn định vị cũng không tìm được tung tích của ông ta, nói cách khác, trong mục tiêu nhiệm vụ mặc định của hệ thống xã khu, không bao gồm người này.
Người này bởi vì mua thận cho con gái nhà mình, ngoại trừ vô tình tìm được người ủy thác xui xẻo, đối với nhiệm vụ lần này mà nói, là một nhân vật không liên quan.
Ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ngươi mà chết.
Căn cứ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ban đầu Lâm Tịch cũng không muốn để ý tới ông ta, cả nhà Vương gia này đã đủ khiến cô bận rộn.
Chẳng qua nếu như ông ta nhất định phải vội vàng đến tìm đường chết, như vậy cô cũng không ngại giúp ông ta một phen.
Dù sao nào là cung cấp phòng ở nào là đưa bảo mẫu nào là tìm vệ sĩ, không báo đáp cho ngươi một chút, chẳng phải tỏ ra lão tử là người vong ân phụ nghĩa?
Cửa phòng khóa chặt bị Trương tẩu mặt không thay đổi dùng chìa khóa mở ra, mấy người đằng sau đã bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, chủ yếu nhất là còn có hai người cầm súng ngắn trong tay, họng súng đen ngòm đối diện Lâm Tịch.
Lâm Tịch làm ra dáng vẻ bị kinh sợ: "Trương tẩu, ai bảo chị đi vào?"
"Thật đúng là xem bản thân như tiểu thư? Nếu không phải bởi vì mày có một cặp thận tốt, chỉ bằng mày cũng có thể để lão nương hầu hạ?" Trương tẩu ôm cánh tay trước ngực, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Lâm Tịch kinh hoàng nháy mắt: "Chị.
.
Chị có ý gì? Cái gì gọi là tôi có một cặp thận tốt?"
Có thể bởi vì bị đồ thần kinh này nô dịch làm thêm rất nhiều việc trong thời gian dài, bây giờ kéo xuống ngụy trang Trương tẩu không cần tiếp tục khúm núm đối mặt Lâm Tịch, cho nên đặc biệt nói nhiều hơn.
"Được, để cho mày làm quỷ cũng phải rõ ràng, còn nhớ rõ yêu cầu mày ghép thận vào nửa năm trước sao? Đó chính là thay cho tiểu thư nhà tao, người ta mới thật sự là thiên kim tiểu thư, dùng tính mạng ti tiện này của mày đổi lấy sự khỏe mạnh cho tiểu thư nhà tao, là mày tam sinh hữu hạnh!"
"Chạy? Chạy sao? Đây chính là số của mày, mày sống cũng bởi vì tiểu thư nhà chúng tao cần hai quả thận kia của mày!"
Trương tẩu dường như phát tiết xong, liếc mắt ra hiệu cho người phía sau, lập tức có hai người tiến vào, nhấc Lâm Tịch giống như xách gà con, nhét vào trong bao bố khiêng ra ngoài.
Trông thấy Lâm Tịch giống như chó chết cứ như vậy bị người ta khiêng ra ngoài, người Vương gia đã sớm trốn đi thở phào một cái, số tiền kia xem như tới tay.
Vương Vân mặt mũi tràn đầy hưng phấn dùng cuống họng thô ráp phi một ngụm vào Lâm Tịch: "Tiểu Thúy, không phải mày rất biết đánh sao? Sao mày có thể nhịn vậy? Còn Nữ Vương Đại Nhân, còn dám bảo tao hầu hạ mày, lần này xem mày có chết hay không!"
Bởi vì cực độ hưng phấn, cổ họng của cô ta như ống dẫn bị hở trong phim kinh dị, phát ra tiếng vang "Khò khè khò khè" khiến người ta sợ hãi.
Liêu Hà hỏi Vương Kim Sơn: "Nhiệm vụ này của chúng ta coi như hoàn thành sao? Tiền và căn nhà này lúc nào cho chúng ta?"
Vương Kim Sơn cũng khó nén vẻ hưng phấn, cuối cùng bọn họ vẫn lấy được năm trăm vạn này, cộng thêm bộ phòng ở này, lần này thật sự phát tài!
Lâm Tịch cuối cùng bị mang vào một căn biệt thự.
Mặc dù bị nhét vào trong bao bố, ngũ thức triển khai toàn bộ của cô vẫn biết rõ tình hình như cũ, quả nhiên là được đưa đến biệt thự tại ngoại ô thành phố của Quý Viễn Đạt.
Hai ngày trước cô đã từng tiến vào một lần, trong biệt thự này, có hai người hầu và một cô gái sắc mặt trắng bệch.
Hơn nữa tại một căn phòng rộng rãi nào đó, cô nhìn thấy nguyên bộ thiết bị phẫu thuật, dụng cụ kiểm tra đa chức năng, máy tuần hoàn ngoài cơ thể, thiết bị lọc máu chạy thận linh tinh, cô đã sớm dự liệu được, bởi vì lần trước cô chạy trốn mà liên tục xuất hiện rất nhiều phiền phức, lần này Quý Viễn Đạt chuẩn bị trực tiếp phẫu thuật trong nhà mình.
Đúng là chơi lớn, không hổ là doanh nhân nổi tiếng tại thành phố này, ông ta thật đúng là bảo bối con gái của mình!
Chẳng qua, con của ngươi là đứa trẻ, nhà khác cũng không phải là đứa trẻ sao?
Chỉ bởi vì ngươi có tiền, nên có thể không kiêng nể gì đi chà đạp sinh mệnh người khác? Dùng sinh mệnh người khác đến thành toàn sự khỏe mạnh cho con gái bảo bối của ngươi sao?.