Nhổ củ cải mang theo bùn, Võ Xứng Đà cũng không phải chỉ có một người bán là Vương Kim Sơn, căn cứ vào đầu manh mối này, cảnh sát lại diệt được vài hang ổ phạm tội vốn ở thành phố này và mấy thành phố lân cận, giải cứu tổng cộng hơn hai mươi đứa trẻ bị bắt cóc, trong đó còn bao gồm mấy người trưởng thành.
Nhất là loại tập đoàn ăn xin như tên Võ Xứng Đà này, một khi sa lưới, chính là một phương gặp nạn, bát phương khen ngợi, những nơi đi qua, tiếng mắng một mảnh.
Đám người phẫn nộ tự móc tiền túi, chuẩn bị lượng lớn trứng thối, rau héo linh tinh, vui vẻ đưa tiễn bọn họ, thậm chí trong đó còn bao gồm một đống vật thể mang theo hương vị khả nghi, khiến người ta khó mà phòng bị.
Ở trên người của ngươi, tự do bay lượn.
.
Những tin tức này có tin là do Biên Phong gọi điện thoại nói cho Lâm Tịch, có tin thì trông thấy trên kênh tin tức trong tivi.
Quyền Uyển Trinh cũng nhìn thấy những tin tức này, vừa chửi mắng đám buôn người đáng chết kia vừa ôm chặt Lâm Tịch.
Mặc dù bà ấy không nói ra miệng, nhưng Lâm Tịch cũng có thể hiểu được ý bà ấy, chính là đang may mắn may mà con gái nhà mình bị bán vào trong nhà nào đó, mà không phải rơi vào trên tay những người này.
Giờ khắc này, Lâm Tịch lại một lần nữa nhớ tới bài báo cầu xin bọn buôn người kia.
Những đứa trẻ được giải cứu này nhìn có chút thê thảm, nhưng còn có bao nhiêu đứa bé đang bị người tổn thương, nô dịch, cầu khẩn trong vô vọng như vậy? Lại có bao nhiêu gia đình bởi vậy tan thành mảnh nhỏ, có bao nhiêu cha mẹ còn đang đi khắp nơi tìm kiếm bảo bối mất đi của mình?
Ở đây, Trà Trà hữu nghị nhắc nhở mọi người, nếu như nhất định phải mang trẻ con ra ngoài, xin tận lực đi hai người trở lên, thực sự điều kiện có hạn chỉ có thể đi một người, không nên để người xa lạ tiếp cận, đề cao cảnh giác, bảo vệ con chúng ta thật tốt.
Ở trong lòng ngươi, bọn họ là bảo bối trân quý nhất trên thế giới, nhưng ở trong lòng vài người, bọn họ là hàng hóa có thể chia ra đủ kiểu để đổi lấy tiền tài!
Kết cục người Vương gia cùng Lâm Tịch suy đoán không sai biệt bao nhiêu.
Lâm Tịch vốn cho rằng hẳn là Vu Tinh Tinh bị bán thận, kết quả trúng chiêu vậy mà là Vương Kiến.
Vu Tinh Tinh là may mắn, mặc dù Vương Kim Sơn càng muốn bán thận của cô ta, nhưng cuối cùng xét nghiệm tương xứng thành công chính là con trai mình.
Bọn họ đã không còn khả năng chi trả tiền chạy thận.
Vương Kim Sơn không muốn chết, Liêu Hà cũng không muốn chết, bọn họ còn muốn kiếm một khoản tiền để "Nhập hàng," mưu toan Đông Sơn tái khởi.
Cùng đường bí lối đành phải đi bán thận Vương Kiến.
Dưới tình huống bình thường, cắt một quả, chỉ cần quả thận còn lại khỏe mạnh, người vẫn có thể sống sót.
Chẳng qua ngươi phải cầu nguyện mỗi ngày, quả còn lại kia tuyệt đối đừng xảy ra vấn đề.
Bằng không, rất có thể thân phận của ngươi sẽ từ người bán trong nháy mắt biến thành người mua.
Gia đình người nhà họ Vương đều bị kết án, chẳng qua rất nhanh Vương Kim Sơn, Liêu Hà và Vương Vân bởi vì vấn đề liên quan tới sức khỏe nên đổi thành thi hành án ở bên ngoài.
Nghẹn khuất nhất chính là Vương Kiến, vừa mới mất đi một quả thận, tiền đều bị Vương Kim Sơn cầm đi, bản thân anh ta chẳng những không lấy được một xu, lại bị cho rằng tham gia vào đường dây buôn bán trái phép nội tạng người, mặc kệ mua hay bán hai bên đều là phạm tội.
Vương Kiến gần như muốn vượt ngục ra ngoài tìm Vương Kim Sơn liều mạng, bị cắt mất một quả thận, không lấy được một phân tiền không nói, thế mà còn bị tính phạm tội bởi vì chuyện này, còn có thiên lý sao? Còn có vương pháp sao?
Đả kích lớn hơn còn ở đằng sau, Vu Tinh Tinh khởi tố ly hôn.
Bởi vì hai người đều tham gia buôn bán trẻ em, đều bị phán tội, không có cách nào đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, thế là sau khi được tư vấn Vu Tinh Tinh lựa chọn khởi tố ly hôn.
Trong một năm ngắn ngủi, Vương Kiến lần lượt mất đi phòng ốc của mình, con trai, vợ, tiền và thận, trong nháy mắt anh ta cảm thấy chính mình sống như một kẻ khốn nạn thất bại.
Cả ngày ngồi xổm ở trong góc phòng trực xa hoa, mây đen đầy đầu hoài nghi nhân sinh, đồng thời vẽ vòng tròn nguyền rủa cha anh ta.
Có đôi khi ngươi sẽ cảm thấy mình là một đồng xu.
Đừng nản chí, ít nhất cảm giác của ngươi là đúng.
Ba người bên ngoài cũng không dễ chịu.
Vương Kim Sơn đều không có dị nghị đối với tất cả hành vi phạm tội và xử phạt, chỉ cảm thấy tòa án không nên tịch thu tiền ông ta bán thận Vương Kiến.
Liêu Hà cũng thì thào mắng: "Con trai chúng tôi sinh, bán một quả thận thì sao? Cái mạng này của nó đều là lão nương cho, dựa vào cái gì không thể bán?"
Vương Vân, người không biết gì ngoại trừ chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chỉ có thể tìm KTV đẳng cấp tương đối thấp tiếp tục làm tiểu thư, lúc trước cô ta buộc Tiểu Thúy nhất định phải gọi cô ta là tiểu thư, bây giờ đối với xưng hô thế này cô ta chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Một người kiếm tiền phải chịu trách nhiệm chạy thận cho ba người, Vương Vân cảm thấy mình cũng không chống được bao lâu.
Sau khi nghe được Liêu Hà nói, Vương Vân đã lặng lẽ bỏ đi vào một buổi tối, không ai biết cô ta đi đâu.
Cảnh già thê lương Vương Kim Sơn và Liêu Hà không có cách nào, đành phải ra ngoài tìm việc làm.
Bất đắc dĩ bọn họ đều là đại nhân vật lộ mặt trên tivi, gần như là chuột qua phố người người kêu đánh, mặc kệ muốn bao nhiêu tiền cũng không ai chịu thuê hai người bọn họ.
Hai người chỉ có thể đến cộng đồng xin trợ cấp (tiền trợ cấp cho dân nghèo), cứu tế, nhưng trả lời bọn họ vĩnh viễn là đang chờ xét duyệt, phải kiên nhẫn chờ đợi.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể sống bằng thu nhập ít ỏi từ việc lật thùng rác, tiết kiệm đủ tiền liền thay ca chạy thận.
Liêu Hà vẫn như cũ miệng đầy thô tục, có đôi khi mắng Tiểu Thúy, có đôi khi chửi một đôi trai gái không có lương tâm của mình.
Ở trong lớp, Lâm Tịch nhận được thông báo nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, ngẩng đầu nhìn các bạn học ở xung quanh, những người đã gắn bó với cô hơn một năm, Lâm Tịch lựa chọn rời đi.
Về đến nhà, Lâm Tịch còn chưa kịp đả tọa khôi phục, màn hình trong đầu nhắc nhở: Bạn tốt Thi Khanh, Chu Hiểu Lan xin tiến vào phòng của ngài.
Lâm Tịch lựa chọn đồng ý, lập tức có hai thân ảnh xuất hiện trong phòng.
"Lâm Tịch, cô mau chóng đến chỗ quản lý phân công nhiệm vụ của xã khu đi, tôi và Thi Khanh đẳng cấp quá thấp không có cách nào tiến vào, A Lê đang đánh nhau với người ở đó.
" Chu Hiểu Lan một mặt ngưng trọng.
A?
Mẹ nó, tình huống gì đây, lão tử chỉ mới trở lại.
"Được, hai người ở chỗ này chờ tôi, tôi lập tức đi ngay.
"
Lâm Tịch mở ra hệ thống, lựa chọn tiến vào khu vực người chấp hành trung cấp, đối mặt với từng dãy kiến trúc giống nhau như đúc, Lâm Tịch có chút bối rối.
Cô mở ra bản đồ khu vực trung cấp, tìm được vị trí nơi quản lý phân công nhiệm vụ xã khu ở trên đó, vội vã chạy tới.
Vừa mới đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy tiếng A Lê xù lông và tiếng đoàng đoàng nhảy tới nhảy lui khiến người ta đinh tai nhức óc.
"Tìm Ngự Tử Ly đến đây cho tôi, ông đây mặc kệ! Mẹ nó, là bắt nạt ai ngu xuẩn sao?"
"Nếu như cô lại cố tình gây sự như vậy, chúng tôi sẽ xin xóa đẳng cấp và ký ức của cô về không, bản thân cô hãy suy nghĩ kỹ càng.
.
Ai u!"
Lâm Tịch nhanh chóng tìm được văn phòng đã tranh cãi ngất trời kia, đi vào.
Tràng diện thật đúng là hùng vĩ, A Lê đã đẩy ngã hai người, nhìn thấy có người đẩy cửa vào, theo quán tính cũng đoàng đi qua.
"Lâm Tịch!"
A Lê thu thế không được, hai người đụng vào nhau.
Lâm Tịch phát hiện không gặp A Lê trong một đoạn thời gian, màu sắc của cô ấy lại phát sinh biến hóa.
Toàn bộ quả trứng từ giữa chia làm đôi, phía dưới biến thành màu tím đen, hơn nữa xuất hiện một ít hoa văn kỳ quái, phía trên thì gần như trở nên trong suốt, càng lúc càng giống trứng muối.
A Lê vừa nhìn thấy người đi vào là Lâm Tịch, giọng nói lập tức trở nên vô cùng uất ức, vô cùng đáng thương.
Một giọng nói thanh lãnh vang lên: "Cho tới bây giờ chưa từng thấy xã đạo không có tố chất như cô, chính mình tìm người thiểu năng, đánh giá nhiệm vụ thấp điểm liền đến xã khu náo loạn, nếu mỗi người cũng giống như các người, vậy nơi quản lý xã khu còn không phải đã trở nên hỗn loạn rồi sao?"
Vậy mà là Vân Mộng La.
"Tố chất xã đạo của tôi có cao hay không, tôi không biết, nhưng so với Vân xã đạo thì cao hơn ra một ít, tối thiểu, A Lê nhà chúng tôi sẽ không âm hiểm đi đào góc tường người khác.
" Lâm Tịch cũng lạnh lùng châm chọc lại.
Trong lòng Lâm Tịch vô cùng ấm áp, A Lê lại vì cô lại chạy tới đại náo xã khu.
Vẻ mặt Vân đại mỹ nữ ngốc trệ, thế mà không có chế giễu lại, Lâm Tịch đắc ý nhìn A Lê một chút, vẫn là lão tử lợi hại đúng không?
Vẻ mặt A Lê như đang nhìn đồ ngốc, đồng thời dùng móng thịt chỉ phía sau cô, dùng giọng nhỏ đến mức có thể xem nhẹ nói: "Ngự Tử Ly.
".