Mỗi lần kết thúc trận chiến nhất định phải châm chọc lẫn nhau, Lâm Tịch nghiêm mặt hỏi: "A Lê, tiếp tục như vậy, nếu như Hiểu Lan và Thi Khanh vẫn luôn bị đánh giá rất thấp, không phải tiến độ sẽ chậm hơn rất nhiều so với những người gia nhập cùng lúc sao?"
"Đừng ngốc, cô ta còn không có thần thông quảng đại đến tình trạng kia, mặc dù xã khu không phải do nhà lão tử mở, nhưng cũng không phải để Vân hồ ly lẳng lơ kia quyến rũ nhóm quản lý một phen liền có thể thu phục.
Cô ta chỉ nhằm vào một mình cô là đủ rồi.
Ai bảo cô là người chấp hành trung cấp?"
A, còn trách cô sao?
"Kiềm chế cô lại, tôi sẽ rất khó lên tới xã đạo cao cấp, sẽ càng lúc càng chênh lệch với cô ta, sau này khi làm nhiệm vụ đặc thù, cô ta mới có cơ hội đến giẫm tôi!"
Lâm Tịch đã hiểu, cô không thể trưởng thành, sẽ trực tiếp khiến A Lê trưởng thành chậm chạp, cho nên Vân Mộng La tạm thời kiềm chế cô lại là được rồi.
Lâm Tịch quyết định về sau họ Trì tên Ngư, cô luôn là người bị tai họa kia.
"Về sau chắc hẳn sẽ không, ít nhất những người kia trông thấy Ngự Tử Ly thật sự đến rồi, sẽ có chút cố kỵ."
Lâm Tịch nghi ngờ: "Nhưng Ngự Tử Ly giống như cũng không có cho chúng ta sắc mặt tốt lành gì!"
A Lê bĩu môi: "Lâm Tịch, cô thật sự nên học Chu Hiểu Lan một ít, cô có biết kỳ thật mình rất ngốc không?"
Lâm Tịch: Cút đi, ăn nói khó nghe, làm gì nói người ta như vậy?
"Tại xã khu tôi vừa ầm ĩ vừa trách móc, còn đánh người, đổi thành những người khác đã sớm bị về không hoặc là xóa sổ.
Ngự Tử Ly chẳng những đích thân đến, còn nói với tôi như vậy, chính là đang chống lưng cho lão tử, nếu như anh ta nói chuyện với tôi thực khách khí, vậy mới là hỏng bét đấy." A Lê không cho là nhục, dương dương đắc ý.
"Nhưng có vẻ như anh ta đối với Vân Mộng La cũng không có khách khí mà!"
A Lê đồng tình nhìn Lâm Tịch một chút, dường như ghét bỏ cô là gỗ mục không thể đẽo: "Quả thật thái độ giống nhau, nhưng Vân Mộng La đã làm gì? Cái gì cũng không làm.
Cô ta dám công khai náo loạn trong xã khu sao?"
Lâm Tịch phát hiện mặc dù bây giờ A Lê vẫn có chút trung nhị, chẳng qua giống như thật sự có tư cách xem thường sự thông minh của cô.
"Đám người trong xã khu kia đều là kẻ tinh ranh, an tâm làm nhiệm vụ xã khu của cô đi, về sau chắc hẳn sẽ không như vậy, đáng tiếc thiệt thòi trong hai lần nhiệm vụ này, cô phải ăn chắc rồi.
Về sau tôi sẽ tìm cơ hội giúp cô lấy huân chương."
Sau đó vẫn như cũ dẫn dắt Chu Hiểu Lan và Thi Khanh ăn chùa tại chỗ cô.
Thật ra Lâm Tịch có chút mệt mỏi, dứt khoát nằm trong Dưỡng Hồn Trì, bỏ ra một huyền tinh nhìn xem tình huống vị diện Đàm Tiểu Khê.
Đàm Tiểu Khê thật sự mở ra xưởng may quần áo, mà nhà thiết kế lại là cô ấy.
Toàn gia trôi qua thực vui vẻ.
Liêu Hà và Vương Kim Sơn lưu lạc đến những thành thị khác, vừa nhặt ve chai vừa ăn xin, bởi vì ở trong thành phố này, cho dù xin cơm cũng không ai chịu bố thí cho bọn họ.
Lúc không có tiền chạy thận, hai người sưng vù như đầu heo, khó khăn góp đủ tiền chạy một lần, hai người thường xuyên bởi vì cho ai chạy thận mà ra tay đánh nhau, trông dáng vẻ bọn họ hẳn là không còn sống lâu nữa.
Tình huống Vương Vân so với bọn họ mạnh hơn một chút, bởi vì sắc mặt vàng như nến hơn nữa không dám uống rượu, ngay cả tiểu thư bồi rượu cô ta cũng không thể làm.
Bây giờ trông như một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, chỉ có thể làm việc vặt ở một ít nhà hàng, vốn là người mười ngón tay không dính nước, bây giờ bị người ta xem như người hầu kêu đến hét đi.
Về phần bốn người cầm đầu Võ Xứng Đà trong ngục giam, bọn họ không biết bị ai tươi sống đánh nát xương bánh chè, trong tù cũng bị người ta bắt nạt đến sống không bằng chết.
Lâm Tịch đoán chuyện này hẳn là Biên Phong tìm người làm, đó là một người đàn ông đem công lý chôn ở trong xương tủy.
Xem tivi xong, gọi ra bản trị số cá nhân của mình, kết quả Lâm Tịch lại giật nảy mình.
Họ tên: Lâm Tịch
Số hiệu: 5687
Đẳng cấp: 15 (người chấp hành trung cấp)
Tích phân: 73
Huyền tinh: 10232
Sinh mệnh: 50
Linh hồn: 65 (số liệu bị động)
Tinh thần: 90
Dung mạo: 37
Trí tuệ: 55
Vũ lực: 67
May mắn: 29 (số liệu bị động)
Mị lực: 10
Tư chất: 11 (số liệu bị động)
Công đức: 2100
Tín ngưỡng: 420 (số liệu bị động)
Xây dựng: 10
Kỹ năng: Trung y cấp 2, hai mươi Đoạn Cẩm cấp 3, Ngưng Tâm Quyết, Nguyệt Chi Tôi Thể Thuật cấp 2, Tử Chú Thuật cấp 2, luyện đan sư cấp 1
Đánh giá nhiệm vụ: Hoàn mỹ
Thanh trang bị: Ngọc khấu
Cột huân chương: Xích Lão
Điểm thuộc tính: 15
Vật phẩm: Trĩ tâm
Ban thưởng nhiệm vụ: Trò chơi 1+ linh dị 1+ tu tiên 1+ triệu hoán 1
Tích phân xã khu: 220
Lâm Tịch không tin tưởng vào hai mắt của mình, trực tiếp từ cấp 12 lên tới cấp 15, linh hồn, may mắn, mị lực, tư chất và công đức, tất cả đều gia tăng với mức độ khác nhau, nhất là công đức, vậy mà trực tiếp từ 990 biến thành 2100, này là trong lúc cô mộng du, cứu vớt hệ ngân hà sao?
Hơn nữa còn có 15 điểm thuộc tính và hai vị diện ban thưởng.
Cô điểm một cái vào vật phẩm > thu hoạch được, sau khi mang gia tăng 5 giá trị sinh mệnh, cũng đạt được hảo cảm của tất cả sinh vật còn nhỏ.
Sau đó một thông báo bắn ra ngoài, khiến cô nhìn thấy từ đỉnh đầu trực tiếp đau đến gót chân: Có phải muốn tiêu hao một vạn huyền tinh mở ra ô thứ hai trên cột huân chương?
A!
A a!
A a a!
Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh; không nhìn không nhìn, con rùa đẻ trứng.
Lão tử mới lên làm hộ vạn nguyên, chút huyền tinh ấy còn chưa kịp cầm nóng tay đâu, ngươi nha lại muốn tới ăn cướp?
Lâm Tịch tuyệt vọng ngẩng đầu, phảng phất mơ hồ trông thấy đỉnh đầu có một chữ viết hoa thật to: Nghèo!
Lâm Tịch cảm giác mình thật sự là một thần tài đủ tư cách, tay trái đến tay phải đi, ngài dứt khoát trực tiếp giúp tôi mở ra cột huân chương luôn đi, sao còn phải giả mù sa mưa để lão tử trông thấy hơn một vạn huyền tinh kia?
Phát hiện cột bạn tốt đang nhấp nháy, Lâm Tịch ấn mở, vừa nhìn, là tin nhắn A Lê gửi tới.
"Mẹ ơi, cô làm gì trong nhiệm vụ vậy? Sao lại được ban thưởng nhiều như vậy? Bên này của tôi có rất rất nhiều linh dịch, còn có rất nhiều huyền tinh, phát tài!"
A Lê, loại hành vi này của cô thật không tốt.
Cô đây là xát muối lên vết thương của lão tử, chẳng những xát muối, còn thêm quả ớt cay nữa!
"Tôi còn được một cái huân chương tên là >, có phải đã bù đắp cho nhiệm vụ trước đó của tôi rồi hay không?"
Lâm Tịch yếu ớt trả lời.
"Đúng, cái huân chương bị bọn họ khấu trừ chính là cái này, tôi bên này cũng đã nhận được ban thưởng cho đạo sư! Vậy còn không mau mở ra cột huân chương?"
Lâm Tịch nhắm mắt lại lựa chọn mở ra cột huân chương, cảm thấy mình sắp mắc bệnh đau thắt ngực rồi.
Mặc kệ thế nào, tốt xấu chính mình lại mạnh hơn trước kia một chút.
Nhìn hai cái huân chương sáng lấp lánh nằm song song trên cột huân chương, tiểu tâm can của Lâm Tịch được chữa trị một chút, nhưng vẫn đang rỉ máu.
"Lâm Tịch, làm xong nhiệm vụ xã khu này, nhớ rõ đi làm nhiệm vụ thế giới với tôi.
Không công bằng, vì sao tôi chỉ lấy được một cái nhiệm vụ thế giới, mà hồ ly lẳng lơ và quản lý phân công nhiệm vụ đều chiếm được ba cái?" A Lê vẫn tức giận bất bình.
Lâm Tịch rất muốn đá chết cô ấy, bệnh trung nhị thời kỳ cuối không thể cứu được, đại tỷ, nhiệm vụ thế giới rất nguy hiểm, ngay cả người như cô, những người chỉ biết một chút về xã khu đều hiểu rõ, phân công đi làm nhiệm vụ thế giới là một loại trừng phạt có được hay không?
Lâm Tịch định nói một câu "Cô lại đi đại náo nơi quản lý phân công sẽ lập tức được Ngự Tử Ly ban thưởng càng nhiều" nhưng vừa đến bên miệng, chẳng qua ngẫm lại vẫn là quên đi.
Ngộ nhỡ con hàng này tin là thật, đoán chừng xóa bỏ là không có khả năng, làm không tốt bị về không, sẽ liên luỵ đến cô.
Lâm Tịch đau xót có một loại dự cảm, về sau trong đoàn đội này, có thể cô và Chu Hiểu Lan sẽ vẫn luôn ở trạng thái lau mông cho A Lê và Thi Khanh..