Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Các nàng muốn hủy diệt mình!
Ý niệm này nhanh chóng tiến vào trong đầu An Ngưng Tuyết.

Mặc nàng ta lại khéo hiểu lòng người, lại nói năng dễ nghe như thế nào, mang theo một gương mặt chính mình nhìn cũng thấy buồn nôn như vậy, Sở Dịch sẽ còn thích nàng ta sao? Thiện lương vĩnh viễn cũng không quan trọng bằng xinh đẹp, cũng không có ai rảnh rỗi đi nghiên cứu dưới gương mặt xấu xí của ngươi là nội tâm mỹ lệ đến mức nào!
Chưa tới hai ngày, An phu nhân trình thẻ bài tiến cung.

An Ngưng Tuyết vốn cho rằng người mẫu thân tiện nghi này biết được nàng sinh bệnh nên đến đây thăm, không ngờ vậy mà là trong nhà liên tục xảy ra vấn đề nên muốn nàng ta nghĩ cách.

Đầu tiên là ca ca đi ra ngoài bị tập kích, tiếp theo đệ đệ học tập tại thư viện bị đánh, mấy cửa hàng lớn bắt đầu náo loạn tranh chấp, mà gần đây ngay cả đường huynh làm quan trong triều cũng bị cấp trên răn dạy, người An gia loay hoay sứt đầu mẻ trán, phụ thân An Học Văn của nàng ta làm người đứng đầu gia tộc cũng nổi mụn rộp đầy miệng.

An phu nhân thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống của An Ngưng Tuyết, sao có thể không biết nguyên nhân những tai họa xảy ra với gia tộc đều do ở trong cung, nếu không nào có trùng hợp như thế, tất cả mọi chuyện đều bùng nổ cùng lúc.

An phu nhân dùng khăn lau khóe mắt hỏi khuê nữ: "Gần đây Quý nhân đã đắc tội với người ta?"
Thế là An Ngưng Tuyết bịa chuyện, nói mọi việc đều bắt đầu từ lúc biểu muội hiểu lầm nàng ta.

An phu nhân rơi lệ: "Lúc trước ta vốn không muốn để người dựa vào lý do kia tiến cung, bây giờ, bây giờ phải làm như thế nào mới tốt!"
An Ngưng Tuyết âm thầm trợn trắng mắt, thảo nào người cha tiện nghi kia không thích ngươi, gặp chuyện chỉ biết khóc, khóc có tác dụng quái gì?
Hiện giờ nàng ta quá nhỏ yếu, có một số việc thật đúng là không giúp được gì cho gia đình, thế là ám chỉ An phu nhân đi tìm phụ thân nghĩ biện pháp.

Người An gia đúng là sa cơ thất thế, nhưng An gia không phải còn có một bà cô tại phủ Đại tướng quân uy danh hiển hách sao?
Chờ An phu nhân rời đi, An Ngưng Tuyết sốt ruột hỏi hệ thống có biện pháp chữa khỏi cho nàng ta hay không.

Trong cung này quả thật là ngươi lừa ta gạt, từng bước kinh tâm, nhưng bình thường mà nói, nếu như không phải cảm thấy chắc chắn ngươi không có hi vọng phục sủng, ai cũng sẽ không hạ tử thủ chỉnh ngươi.

Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, ngươi không biết cuối cùng ngươi có thể giẫm trên đầu ai, càng không biết ai có thể giẫm ở trên đầu của ngươi.

Đối nhân xử thế lưu một đường, ngày sau còn dễ nói chuyện.

Trong cung này, trước mắt vị trí đương gia chủ mẫu vẫn treo cao như trước, đám tiểu lão bà các nàng người nào cũng có hi vọng bước lên đỉnh.

Ngộ nhỡ sơ sẩy một cái không để ý mặt mũi, có thể sẽ mang đến tai họa khó lường cho gia tộc cũng nói không chừng.

An Ngưng Tuyết nghĩ ngợi, ra tay đánh An gia mau lẹ mà toàn diện như thế, đó tuyệt đối là kết quả mọi người cùng ra tay.

Tường đổ mọi người đẩy, cổ phá vạn người chùy.

Các nàng đây là cảm thấy mặt mình bị hủy chắc rồi, xử lý đến lãnh cung là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

An Ngưng Tuyết nghiến răng vang lên "Ken két," đám người cổ đại này, lại dám đối đãi với nàng ta như vậy!
Nhất định phải bảo hệ thống mau chóng chữa khỏi cho mình, đồng thời tra được là ai động tay chân ở sau lưng, nàng ta muốn lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt!
Hệ thống quả thật có thể trị cho An Ngưng Tuyết khiến nàng ta hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, nhưng phải tiêu hao năng lượng.

Hệ thống cũng có thể giúp nàng ta tra được rốt cuộc là ai động tay chân với An gia, nhưng mà, cần tiêu hao lượng lớn năng lượng.

Đừng tưởng rằng hệ thống đoạt bảo chính là vạn năng.

Kỳ thật hệ thống cũng thực phiền muộn, từ lúc thành công lên tới cấp 2, sau khi đi vào thế giới cung đấu này, mọi việc giống như trở nên đặc biệt không thuận lợi, là thế giới cấp bậc cao độ khó đoạt bảo tăng lên, hay là có người đang lặng lẽ giở trò quỷ ở sau lưng?
Sau khi hệ thống lên cấp 2 đến hoàng cung này, nó chẳng những không có hấp thu được năng lượng gì, ngược lại đang một mực tiêu hao chính mình.

Chẳng lẽ là các nàng mở ra không đúng phương thức?
Không phải hẳn là dao phay chém đường dây cao thế, một đường mang theo tia chớp?
Leo lên hậu vị, thống lĩnh hậu cung, đại quyền trong tay, mặc sức cuốn hết bảo bối, sau đó bạch bạch long khí của Hoàng đế, hấp thu khí vận của nhất quốc chi quân, tiếp tục thăng cấp bản đồ sao?
Không có cách, phí bao nhiêu năng lượng cũng phải cứu vớt gương mặt này của An Ngưng Tuyết trước.

Nếu mặt của nàng ta bị hủy, vậy mọi việc đều xong đời.

Hệ thống vô cùng đau lòng tiêu hao năng lượng, chữa trị khuôn mặt An Ngưng Tuyết từng chút một, chẳng qua nó lại từ chối điều tra người ra tay với An gia.

Khoảng cách càng xa, nó tiêu hao năng lượng lại càng lớn, hơn nữa mặc dù tạm thời An Ngưng Tuyết còn muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, nhưng An gia cũng không phải không thể thiếu, khi tất yếu đều có thể từ bỏ.

Nó mới sẽ không vì người không liên quan tự nhiên tiêu hao năng lượng không còn thừa bao nhiêu của mình.

Lâm Tịch bên kia cũng nhận được thư An phu nhân gửi đến, tướng quân phu nhân An Nhã Như xem nhà mẹ đẻ còn lớn hơn trời nghiêm khắc trách cứ nàng không có tận tâm bảo vệ biểu tỷ, mệnh lệnh nàng ngay lập tức đi thăm An Ngưng Tuyết, đồng thời dốc hết toàn lực giúp nàng ta đứng vững gót chân tại hậu cung.

Ôi!
Lâm Tịch thở dài, đây cũng là một người ngu xuẩn được tẩy não thành công!
Sau khi nhận được thư, Lâm Tịch cũng không làm cái gì, chỉ gọi Thải Vi, người có công phu mang theo thư của An Nhã Như và một phong thư do nàng tự tay viết giao cho Lãnh Mục.

Dưới trướng Lãnh Mục có hai phụ tá coi như không tệ, nếu không chỉ dựa vào một kẻ vũ phu như Lãnh Mục, tuyệt đối sẽ không có năng lực đối kháng với Tần quốc công lâu như vậy mà không rơi vào thế hạ phong.

Thừa dịp này, Lâm Tịch lại đi thăm An Ngưng Tuyết một chút.

Nàng đúng là sẽ không làm bất kỳ hành động gì, Hoàng đế không phải am hiểu tọa sơn quan hổ đấu? Ta cũng học tập một chút.

Lão tử sinh bệnh ngươi không đến thăm, ngươi ngã bệnh lão tử mang theo đồ vật tới thăm ngươi.

Ai cao ai thấp, vừa xem hiểu ngay.

Khuôn mặt An Ngưng Tuyết còn bọc lấy vải bông thật dày, nhìn rất là chật vật.

Coi như Lâm Tịch thu liễm ngũ thức và tinh thần lực của mình không đi kiểm tra, chỉ phán đoán dựa vào kinh nghiệm của một người thầy thuốc cũng biết chắc chắn An Ngưng Tuyết đang nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

Hệ thống tuyệt đối sẽ không để An Ngưng Tuyết thất sủng, thất sủng có nghĩa không chiếm được năng lượng, vậy làm sao có thể lấy với số lượng lớn?
Đặt đồ vật xuống, Lâm Tịch lo lắng dặn dò An Ngưng Tuyết an tâm dưỡng bệnh, thản nhiên trở về Dục Tú cung của mình.

Chưa tới hai ngày đã truyền đến tin An phu nhân nhiễm bệnh nhẹ, đem việc bếp núc giao cho con dâu trưởng quản lý, chính mình thì đóng cửa từ chối tiếp khách, chuyên tâm dưỡng bệnh.

Thải Vi còn lấy ra một phong thư do Lãnh Mục tự tay viết, dặn dò nàng không cần để ý mẫu thân, chuyên tâm giành được niềm vui của Hoàng Thượng, tranh thủ sớm ngày sinh hạ hoàng tự, chấp chưởng phượng ấn.

Người ấy hả, chỉ lo tranh đoạt khối bánh nướng vẽ trên đỉnh đầu kia, thậm chí không để ý đến cạm bẫy che giấu dưới lòng bàn chân mình.

Lâm Tịch dứt khoát trực tiếp vẽ một bức họa cho Lãnh Mục, một mũ phượng, ba quả đào.

Sau đó Lâm Tịch nhận được tin tức Thải Vi truyền tới, muốn nàng xin phép với Hoàng đế, về nhà thăm mẫu thân sinh bệnh.

Toàn bộ mọi việc đều là một vòng bọc lấy một vòng, nguyên nhân An phu nhân sinh bệnh rất dễ giải thích, nhà mẹ đẻ liên tiếp xảy ra chuyện, tức giận công tâm chứ sao.

Lâm Tịch đi xin phép Sở Dịch về nhà ngoại, đợi hai ngày mới được phê chuẩn.

Sở Dịch dịu dàng mà cưng chiều nói với nàng, là vì chuẩn bị lễ vật cho nàng trở về.

Đồ vật quả thật không ít, từ sâm già trăm năm, thủ ô đến huyết yến, ngao tuyết, còn có đưa ngọc khí quý hiếm cho người nhà, các dạng đồ trang sức mới ra trong cung cùng với văn phòng tứ bảo gì đó có thể thưởng cho con cháu hậu bối trong nhà, đầy đủ mọi thứ.

Trong mắt Lâm Tịch đầy nước, cúi người cảm ơn.

Những vật này mặc dù quý giá, nhưng đối với đường đường nhất quốc chi quân tới nói, còn không phải chuyện trong một câu nói? Cần chuẩn bị hai ngày không phải lễ vật, mà là xác minh tính chân thực lý do cho chuyến đi này của nàng?
Lâm Tịch mới không sợ, vốn dĩ tất cả đều là sự thật.

Hơn nữa ngươi vội vàng điều tra lão tử, cũng không sợ lão tử cũng đang lặng lẽ tính toán ngươi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui