Tảo Tình cũng biết mình sai, cúi thấp đầu lúng ta lúng túng nói: "Ta cũng là bị những tiện nhân kia làm cho tức giận.
Từ lúc nương nương không quản sự, mỗi lần đi lĩnh tiền tiêu hàng tháng, bên trong Phúc Hi cung châm chọc khiêu khích thì không nói, người phủ Nội Vụ cũng là mặt hàng mượn gió bẻ măng, tìm bọn hắn lĩnh thứ gì cũng luôn ra sức từ chối.
"
"Chúng ta nhượng bộ, là vì để tiến lên tốt hơn, có vài người quen giả heo ăn thịt hổ, chẳng qua nếu đóng vai con heo này quá lâu, sẽ cảm thấy bản thân mình vốn là đầu heo.
" Lâm Tịch có điều ngụ ý.
"Chuyện không liên quan đến ranh giới cuối cùng, có thể nhịn được thì nhịn, nếu thật sự có người dám làm tổn thương đến các ngươi, cứ việc buông tay làm đi, nếu ngay cả người bên cạnh ta cũng không bảo vệ được, còn ở lại trong cung này làm cái gì?"
Lâm Tịch vừa thốt ra lời kia, đôi mắt Tảo Tình và Vãn Thúy đều hơi đỏ, chủ tử của các nàng là chủ tử tốt nhất bên trong hoàng cung này.
"Nương nương, quả nhiên như người dự liệu, Trình Quý phi gọi Ngưng Tần.
" Thải Vi từ bên ngoài đi vào nói.
"Ồ, đã như vậy, hiện tại tâm tình bản cung rất tốt, dọn dẹp một chút, chúng ta đến hồ bên kia đi dạo một chút.
"
An Ngưng Tuyết là đứng đi, nhưng nằm sấp bị nâng trở về.
Nàng ta phái hai tâm phúc đi tìm viện binh, một người không tìm được Hoàng Thượng, một người không tìm được Lãnh Ký Du.
An Ngưng Tuyết trong miệng nhẹ nhàng rên rỉ, đau đến chết đi sống lại.
Nàng ta cũng không biết thủ đoạn trong cung này rất đa dạng.
Tấm ván hành hình trông bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng bên trong lại giấu càn khôn.
Có rỗng ruột, có đặc ruột, có trực tiếp ẩn giấu thuốc làm cho người ta vĩnh viễn lưu lại vết sẹo ở bên trong, có cất giấu thuốc làm cho người ta đau đến sống không bằng chết, còn có đổi mới các loại thủ đoạn, dù sao phải xem phía chủ sự muốn ngươi sống hay chết hoặc là sống không bằng chết.
An Ngưng Tuyết vốn dĩ cảm thấy mười hèo cũng không phải quá nhiều, khẽ cắn môi cũng có thể chèo chống được.
Lại nói cho dù nàng ta không muốn bị hành hình, cũng không biết phải làm sao bây giờ!
Trước mắt hai người duy nhất có thể giúp nàng ta cầu tình đều không có ở đây.
Nhất là Sở Dịch, chỉ cần tìm được hắn ta, một câu có thể giải cứu nàng ta thoát khỏi trận khổ hình này.
Hiện tại nàng ta không khỏi có chút hối hận vì kế hoạch đã thương lượng tốt với Sở Dịch lúc trước.
Nhượng bộ lui binh, nhẫn nhục, nhưng đổi lại chính là những người kia càng thêm điên cuồng coi khinh, thậm chí.
.
Trình Uyển Thu rõ ràng biểu thị, trận đánh này là bởi vì Lãnh Ký Du đánh người của nàng ta trước.
Bây giờ Trình Quý phi là người đứng đầu hậu cung, vốn dĩ là người có thù tất báo chủ, ả ngốc Lãnh Ký Du kia thế mà công khai đánh người của nàng ta, nàng ta đành phải đến tìm đồng bọn của Lãnh Ký Du đen đủi, trả lại gấp mười gấp trăm lần.
Mặc dù chỉ có mười hèo, nhưng Trình Uyển Thu mệnh lệnh là nội thương, tuyệt dục.
Người hành hình đã được huấn luyện đặc biệt, ở bên ngoài cục gạch bao hai lớp giấy, đánh xuống một gậy, có thể đánh nát cục gạch bên trong mà lớp giấy lại không hề hấn gì.
Có khi nào An Ngưng Tuyết trải qua khổ sở như vậy? Chỉ cảm thấy từ phần eo của mình trở xuống mang theo cơn đau tê tâm liệt phế, nhưng y nữ lại chỉ thoa thuốc trị thương giảm nhiệt hóa ứ cho nàng ta, nói là nằm trên giường tĩnh dưỡng hai ngày sẽ tốt ngay.
Trong lòng nàng ta không khỏi mắng to những Thái y và y nữ bám cao giẫm thấp này.
Sau khi hệ thống đoạt bảo quét qua thân thể của nàng ta cũng không nhịn được hoảng sợ.
Đây là.
.
Tiết tấu muốn đem ký chủ triệt để giết chết chấm dứt hậu hoạn!
Hệ thống vỗn dĩ còn trách cứ ký chủ thực sự quá yếu ớt, bởi vì trông mặt ngoài thân thể chỉ hơi bị rách da, sưng đỏ một chút mà thôi, thật sự như y nữ nói, thoa thuốc trị thương tĩnh dưỡng hai ngày sẽ tốt ngay.
Kết quả nàng ta vẫn luôn lẩm bẩm, dáng vẻ đau đến không muốn sống.
Hiện tại xem ra, nếu mẹ nó dựa theo lời y nữ nói mà làm, sau khi dưỡng hai ngày liền có thể tổ chức lễ truy điệu.
Trước mắt, nội tạng An Ngưng Tuyết đang chảy rất nhiều máu, đoán chừng đợi không được Hoàng đế tỉnh lại ký chủ đã chết.
Hệ thống đoạt bảo cũng không nhịn được phiền muộn một hồi, sớm biết giữ lại những năng lượng kia không sốt ruột thăng cấp thì tốt rồi.
Nhưng không thăng cấp sao bọn họ có thể vào tới hoàng cung này? Nó còn trông cậy vào lần này khiến ký chủ triệt để mê hoặc Hoàng đế, lấy đi toàn bộ long khí và năng lượng của hoàng tộc, một lần vọt tới cấp 3, sau đó giải khóa thế giới tiên hiệp.
Chỉ có tại loại địa phương này mới có thể lấy được không gian.
Nó quá khát vọng có thể có được một cái không gian, chỉ cần có được không gian, cho dù vào lúc ký chủ tử vong nó cũng không cần bị động như bây giờ, tối thiểu có thể có chỗ cư trú, có thể che lại năng lượng dao động thuần túy mà dày đặc của nó.
Nếu như ký chủ tử vong, đem nó trần trụi bại lộ dưới mí mắt thiên đạo, trong nháy mắt thiên đạo trong vị diện này sẽ phát hiện chỗ ở của nó trực tiếp cắn nuốt toàn bộ năng lượng nó dùng để tẩm bổ bản thân.
Nếu không nó cũng sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn tên phế vật này vào lúc ký chủ trước đó tử vong.
Nhất định phải lên tới cấp 3, chỉ cần có thời gian và cơ hội trưởng thành, nó sẽ hình thành vị diện và quy tắc của mình, đến lúc đó, dạng vị diện này nó đều có thể một hơi nuốt vào!
Nhìn nội tạng đã bị thấm đẫm máu tươi của ký chủ, hệ thống đoạt bảo đau khổ bắt đầu tiêu hao năng lượng chữa thương cho An Ngưng Tuyết.
Đợi đến khi Sở Dịch đi vào U Lệ cung, trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt của An Ngưng Tuyết, lập tức đau lòng.
Sau khi hệ thống chữa trị thân thể cho An Ngưng Tuyết, đã lâm vào trạng thái hao hết năng lượng, trước khi rơi vào trạng thái ngủ say đã căn dặn An Ngưng Tuyết, liều mạng bảo Hoàng đế muốn dược liệu bổ dưỡng trăm năm trở lên nấu canh uống, cái gì cũng được.
Tích tụ đủ năng lượng nó sẽ lập tức tỉnh lại.
Biết chính mình không cần chết, trái tim hoảng loạn của An Ngưng Tuyết cũng an định lại.
Mặc dù hiệu quả > giữa Sở Dịch và An Ngưng Tuyết vẫn còn, nhưng bởi vì An Ngưng Tuyết bị thương, chỉ có thể nằm ở trên giường, hai người cũng không có loại tâm tư này, tự nhiên sẽ không xuất hiện cảnh tượng khiến người ta vô cùng xấu hổ.
Sau khi tự mình chiếu cố An Ngưng Tuyết một ngày cho thấy lập trường, Sở Dịch vội vàng rời khỏi U Lệ cung.
Lâm Tịch biết Trình Uyển Thu chắc chắn sẽ hạ tử thủ với An Ngưng Tuyết, mà hệ thống cũng tuyệt đối sẽ hao tổn năng lượng với số lượng lớn để cứu An Ngưng Tuyết.
Về phần làm thế nào để đối phó hệ thống nhìn không thấy sờ không được này, nàng cũng đã liên lạc với A Lê.
A Lê dương dương đắc ý nói, người chấp hành khác làm việc này có thể sẽ rất phiền phức, nhưng nàng thao tác sẽ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần dùng lỗ đen đem năng lượng dao động nuốt vào lúc ký chủ bị trói định tử vong là được.
Nhưng Lâm Tịch lần đầu đối mặt hệ thống tay chân có chút gò bó cũng không biết, bởi vì nàng quá cẩn thận, bỏ lỡ một cơ hội cực tốt để xử lý hệ thống đoạt bảo này.
Lâm Tịch bảo Thải Vi đem chuyện An Ngưng Tuyết bị thương nặng suýt chút nữa mất mạng lan truyền ra ngoài.
Chưa tới hai ngày, trong kinh thành liền có học giả ở các nơi đề thơ viết văn trào phúng người nào đó trong kinh, ức hiếp dân chúng, quát tháo ngang ngược, đem đầu mâu trực tiếp chỉ vào phủ Tần quốc công.
Những chuyện bực mình của Trình gia lúc trước bị lật ra lần nữa.
Huynh đệ Lãnh Kình Phong, Lãnh Kình Vân đương nhiên trợ giúp ở sau lưng, hình tượng phủ Tần quốc công sụp đổ ầm ầm ở trong lòng dân chúng, cũng không tiếp tục là hiền thần mãnh tướng hiệp trợ Thái tổ Hoàng đế mở mang bờ cõi, bình định thiên hạ nữa, dần dần bắt đầu có thanh lưu danh sĩ làm bài phú dài liệt kê ra đủ loại việc xấu của phủ Tần quốc công, câu từ cực kỳ cay độc.
Dưới thế công quá lớn của dư luận, phủ Tần quốc công đành phải lựa chọn tạm thời lui ra.
.