Khúc Cửu Tiêu bày ra tư thế nghênh địch, mặc kệ người đến là Công tước hay là Hoàng của Huyết tộc, dù sao là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh.
Bọn họ một bên là ác chiến hồi lâu, sức cùng lực kiệt, một bên là ngủ say nhiều năm, thân hư thể yếu, đến tột cùng ai có thể thắng được thật đúng là không thể xác định.
Khúc Cửu Tiêu trải qua nhiều sóng gió, tính tình kiên nghị quả quyết, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, cũng không biết qua bao nhiêu lần đầu đao liếm máu sinh tử một đường.
"Cảm thấy bản thân còn có sức đánh một trận, đều đến đằng sau tôi, Linda và Mary đứng ở đằng sau đi.
" Khúc Cửu Tiêu trầm giọng nói.
Vẫn là đi theo sư phụ tốt nhất, Lâm Tịch cuối cùng đã được hưởng thụ chiếu cố đặc thù mà một mỹ nhân mảnh mai mới có.
Thật ra hiện tại bọn họ cũng chỉ có Khúc Cửu Tiêu còn có sức đánh một trận, Hắc Thiết miễn cưỡng có thể chống đỡ, thương thế Elmo cũng không nhẹ hơn bao nhiêu so với A Lê, chẳng qua lúc trước anh ta bị mị thuật của Rosalyn mê hoặc, chỉ một lòng muốn cứu người yêu của mình, không thèm chú ý an nguy của đồng đội, về sau đám người đối mặt Cốt Cầm đều mất đi chiến lực, anh ta muốn vứt bỏ đồng đội mà đi cũng biểu hiện hết sức rõ ràng, bởi vậy mọi người chưa từng lại để ý tới anh ta, mà bản thân anh ta tự nhiên cũng ngượng ngùng nói cái gì, cũng chỉ có thể đứng ở bên người Khúc Cửu Tiêu.
A Lê ra hiệu Lâm Tịch buông cô ấy xuống, nhẹ nhàng nói câu "Tôi thật sự không có chuyện gì, cô yên tâm" sau đó hai tay lập tức bấm niệm pháp quyết, trên người bắt đầu tràn ngập ra từng tia từng tia linh lực dao động.
Lâm Tịch biết cô ấy đang chữa thương cho mình, cảm thấy an tâm một ít, đi thẳng tới trước ngọn > vẫn đang đốt cháy kia, muốn dùng đao bổ củi Khúc Cửu Tiêu cho phá hủy Thánh khí quỷ dị này của Huyết tộc.
Cô mặc dù đánh lâu mất sức, nhưng từ lúc Eugene bỏ mình, tác dụng của Cốt Cầm trên thân mọi người dần dần tản đi, cũng khôi phục một chút khí lực.
Kết quả theo hai tiếng "Keng keng" thanh thúy vang lên, Thánh đăng xanh thẳm kia vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, ngược lại đao bổ củi trong tay Lâm Tịch xuất hiện vết rạn trên thân đao.
Đồ vật có thể được Huyết tộc phụng làm Thánh khí, quả nhiên không tầm thường.
Lâm Tịch suy nghĩ một lát, trực tiếp ném chiếc đèn này vào không gian của mình, xem ngươi còn có thể khiến linh hồn lão tử không được rời thân thể như thế nào.
Linh hồn không được rời khỏi thân thể?
Cô dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lặng lẽ đâm thủng ngón giữa, nặn ra hai giọt máu tươi, miễn cưỡng ngưng tụ tinh thần lực lại, dùng thân thể của mình che chắn thi thể đã chết trên mặt đất của Lysa, bất động thanh sắc đánh ra một ký tự >.
Cảm ứng được cổ linh hồn chi lực đang cố gắng đột phá bên trong ký tự > kia, trên mặt Lâm Tịch lộ ra tia lạnh lẽo, dám đem chủ ý đánh tới trên đầu lão tử, nếu không có bản lĩnh cũng không sao, dưới tình huống có bản lĩnh, đương nhiên muốn đòi lại gấp trăm lần nghìn lần, động A Lê nhà cô cũng giống như vậy!
Không có bất kỳ người nào chú ý động tĩnh bên này của Lâm Tịch, bởi vì nương theo tiếng bước chân nặng nề như đạp trên trái tim tiến lên, cánh cửa gian phòng nơi Rosalyn bị dẫn đi mở ra, một chiếc quan tài thủy tinh to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lâm Tịch: Chẳng trách tiếng bước chân kia kinh thiên động địa như vậy, xin tha thứ ta coi trọng ngươi.
Hóa ra là do hai tên Huyết tộc nâng chiếc quan tài kỳ lạ nặng nề này đi tới từng bước một, tiếng bước chân không nặng nề mới là lạ.
Theo quan tài thủy tinh tới gần, một mùi máu tanh cực kỳ nồng đậm đập vào mặt.
Trong quan tài thủy tinh vậy mà đều máu tươi đậm đặc, chắc hẳn máu tươi của những thiếu nữ kia đều hội tụ trong quan tài này rồi.
Mà cổ linh lực dồi dào kia cũng tản ra từ bên trong quan tài thủy tinh, từng đợt từng đợt giống như thuỷ triều càng ngày càng khuấy động, lại giống như nhịp tim của ai đó đang chậm rãi khôi phục.
Hai tên Huyết tộc đem quan tài đặt tại vị trí trung tâm ngôi sao sáu cánh, khoanh tay mà đứng, dường như đang đợi gì đó.
Theo cổ linh lực dao động như hô hấp kia, máu tươi trong quan tài thế mà bắt đầu chậm rãi giảm bớt, hai tên Huyết tộc lộ vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng, sắc mặt đám người Khúc Cửu Tiêu bên này lại bắt đầu trở nên khó coi.
Người sáng suốt đều biết, đây là có thứ gì đó trong quan tài đang hấp thu những máu tươi kia.
Còn có thể là cái gì?
Đương nhiên là vị Hoàng khiến Công tước Eugene kia cuồng nhiệt đến mức cho dù phải bỏ mình cũng muốn nghĩ cách phục sinh!
Cung bạc không dây lại lần nữa xuất hiện trong tay Khúc Cửu Tiêu, nhưng những hoa văn cổ xưa phía trên đã biến mất, mũi tên ánh trăng cũng chưa từng xuất hiện, anh ta kéo dây cung về phía quan tài, hai tên Huyết tộc cùng gầm thét, phi thân ngăn cản đã không kịp.
Nhưng sau hai tiếng "Ong ong," máu tươi quan tài gợn sóng nước nhộn nhạo một hồi, hai mũi tên kia của Khúc Cửu Tiêu giống như trâu đất xuống biển, vô thanh vô tức biến mất.
Hai tên Huyết tộc vốn lộ vẻ mặt phẫn nộ trông thấy Hoàng nhà mình còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, cũng đã có thể nghiền ép những nhân loại hèn mọn này, lập tức lộ vẻ mặt ngạo kiều, cảm thấy rất tự hào.
Trong lòng Hắc Thiết có cảm giác nặng nề, anh ta đã chứng kiến uy lực mũi tên này của lãnh đạo.
Đối phương không có bất kỳ hành động gì, tùy tiện liền có thể hóa giải, thực lực như vậy khẳng định trên Công tước, nếu Huyết tộc như vậy thật sự được hồi sinh, sinh linh đồ thán là tất nhiên, đoán chừng mấy người bọn họ làm không tốt thật sự cũng phải đem mạng nhỏ nhét vào trong thế giới này.
Mặc dù thực lực lãnh đạo cường hãn, cũng chỉ miễn cưỡng cùng Công tước liều một phen lực lượng ngang nhau, nếu không phải có > của Mary, Eugene có được Thánh khí > hẳn là người thắng cuối cùng.
Bây giờ lãnh đạo đã không thể tiếp tục phát ra mũi tên ánh trăng kinh diễm như vậy, mà Mary trọng thương khẳng định cũng không thể tái sử dụng >, mấy người bọn họ chết thì chết, phế thì phế, coi như đều đang chậm rãi khôi phục chiến lực, nhưng đối mặt với thứ trong quan tài kia, chỉ sợ đoàn diệt là kết cục duy nhất.
Đến lúc này, đừng nói Hắc Thiết, Elmo cũng bắt đầu hận Lysa.
Nếu như không phải cô ta đấu tranh nội bộ đả thương nặng Mary, tối thiểu > đối mặt tồn tại đáng sợ trong quan tài này còn có lực đánh một trận, bây giờ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn máu tươi trong quan tài kính giảm bớt với tốc độ cực nhanh, trong quan tài dần dần lộ ra một người mặc áo sơ mi trắng, dạ phục màu đen dành cho quý tộc Châu Âu thời Trung cổ.
Những máu tươi ban đầu ngâm cỗ thân thể này biến mất không còn một giọt, mà người bên trong quần áo ngăn nắp, dường như đang chuẩn bị đi tham gia một bữa tiệc tối dành cho các quý tộc, áo mũ chỉnh tề, không lưu lại một vết máu nào.
Người trong quan tài thủy tinh rốt cuộc chậm rãi mở hai mắt ra, trong nháy mắt tất cả mọi người bị đôi mắt như pha lê tím tinh khiết kia hấp dẫn.
Khác hẳn đôi mắt màu vàng tím của Công tước Eugene, người này có một đôi mắt màu tím sáng trong, sóng mắt lưu chuyển, mi dài mắt sâu, rất khó tìm được một người tuấn mỹ như vậy trên thế gian, hơn nữa màu da cũng không tái nhợt như Huyết tộc bình thường, sắc mặt người này vậy mà hồng nhuận, mái tóc màu vàng kim nhạt mềm mại, thế mà cực kỳ giống mỹ nam Thần mặt trời Apollo trong truyền thuyết Hy Lạp.
Một người như vậy, ai cũng không có cách nào tin tưởng anh ta lại là một tên Huyết tộc!
Anh ta dường như muốn ngồi dậy từ trong quan tài, nhưng giống như lại bị đồ vật vô hình gì đó ngăn cản, mày kiếm anh tuấn cau lại, trong miệng mang theo trào phúng nói: "Còn muốn ngăn cản ta? Ngươi đã chết vạn năm, nhân gian này còn có ai nhớ rõ ngươi? Thiên hạ này, còn có ai dám ngăn cản ta!"
"Một vạn năm, Thánh Quang giáo hội đã triệt để tan thành mây khói.
Eugene, hắn thật sự không tệ, không uổng phí năm đó bản Hoàng hao phí tinh huyết nuôi dưỡng hắn, có thể tìm được máu của thiếu nữ Tam Âm Sát để bản Hoàng xông phá phong ấn của ngươi đối với ta.
"
"Sí Dương chi tử lại như thế nào? Bây giờ đã hấp thu âm sát chi huyết này và chín mươi chín tia cực âm chi khí kia, không ngờ Eugene lại còn chuẩn bị cho ta nhiều linh hồn không vào luân hồi như thế, Sí Dương, đây là ý trời! Từ nay trong thiên địa này, ai có thể ngăn cản ta?".