Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Edit: Jess93Không ngoài dự đoán > trở thành bộ phim được kỳ vọng và nhận được đánh giá cao trong dịp Tết.Mọi người đều biết, tượng vàng lóng lánh Oscar gần như rất hà khắc đối với dòng phim hành động.Nhưng theo danh sách người đạt giải thưởng được công bố, đám người cũng bị sốc đến mức mắt kính rơi đầy đất, coi như biết là bộ phim của đạo diễn nổi tiếng Thiệu Dật Điển, nhưng ai cũng không nghĩ tới > thế mà một lần đạt được ba giải thưởng cho đạo diễn xuất sắc nhất, phim nói tiếng nước ngoài xuất sắc nhất và quay phim xuất sắc nhất.Mà Tây Lăng Mặc mặc dù bỏ lỡ cơ hội nhận giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng anh ta đã thu hút vô vố người hâm mộ với kỹ năng diễn xuất biết tròn biết méo và phô diễn lực lượng trong những cảnh đánh nhau hơi có vẻ phức tạp không giống như trong phim Âu Mĩ.Động tác đánh diễn của Tây Lăng Mặc là yêu cầu cao nhất nguy hiểm nhất hơn nữa hoàn toàn do bản nhân tự hoàn thành, Thiệu Dật Điển đã nhiều lần nhắc đến tinh thần "Tam Lang liều mạng*" này của anh ta trong bài phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng, cũng tuyên bố lại có cơ hội sẽ còn cùng Tây Lăng Mặc hợp tác.*Tam Lang liều mạng là ngoại hiệu của Thạch Tú, một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy Hử.Rất nhiều người đã biết, nam chính Tư Viễn được Thiệu Dật Điển ngự dụng đang đối diện với tai ương lao ngục.Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người gọi đùa bộ phim này là "Phim thảm họa," mấy người quay xong bộ phim này đều xảy ra chuyện trước khi công chiếu.Trong đó Tư Viễn và Tống Tuyết Kiều đều bị bắt, mà Lạc Vĩnh Thịnh thì bị ngầm phong sát, hơn nữa nghe nói còn bị người hung hăng đánh một trận.

Mà trong quá trình quay chụp, Tây Lăng Mặc bị ngã từ độ cao mấy chục mét bởi vì áo bảo hộ xảy ra trục trặc, mặc dù kết quả hữu kinh vô hiểm, chẳng qua nghe nói lúc ấy cũng là mạng sống như treo trêи sợi tóc.Trong phim nữ diễn viên Kiều Ẩn diễn vai nữ sát thủ R quốc lãnh huyết và Tây Lăng Mặc vai đội viên tiểu đội cứu viện Trung Quốc đều được mấy đạo diễn khác tung cành ô liu trong lúc tham gia lễ trao giải Oscar, bày tỏ có ý thêm một số yếu tố phương Đông vào trong những bộ phim tương lai của họ.Có thể nói, mặc dù Kiều Ẩn và Tây Lăng Mặc không lấy được giải thưởng, nhưng mang đến rung động cho ngành giải trí Trung Quốc tuyệt không kém gì giải thưởng.Trong nhất thời giá trị bản thân hai người tăng gấp bội, vô luận là đã ký xong hợp đồng với đoàn làm phim > hay là ba nhà sản xuất quảng cáo, đều may mắn may mà nghe lời La Hoài nói, không thì bây giờ muốn mời được Tây Lăng Mặc, chút cát-sê này liền không đáng chú ý.Bởi vì qua Tết âm lịch Tây Lăng Mặc sẽ phải bay đi Hoành Điếm gia nhập vào đoàn làm phim, cho nên Chu Hiểu Đường mới tổ chức hành trình đi Việt Nam lần này.Mũi Né là một thị trấn nhỏ ven biển ở phía nam Việt Nam.Tương tự rừng rậm Amazon, nơi này cũng không có bốn mùa, chỉ hai mùa là mùa mưa và mùa khô.Bây giờ chính là mùa khô, tháng thích hợp nhất đi du lịch.Bọn họ cũng không có đến thành phố Hồ Chí Minh, nơi được xưng là "Tiểu Paris Việt Nam," thời gian cũng không quá dư dả, dứt khoát trực tiếp đến mục đích cuối cùng -- Mũi Né.Nơi này có một cô gái tên là Lê Thị Hà, người mà Chu Hiểu Đường đã liên hệ từ lâu, cô ấy phụ trách hướng dẫn du lịch và phiên dịch.Không giống những cô gái Việt Nam khác, Lê Thị Hà có vóc người cao gầy mà trắng nõn, so với Lâm Tịch và Chu Hiểu Đường càng giống mỹ nữ Trung Quốc.Lê Thị Hà đầu tiên là mang theo bọn họ đến một khách sạn cho du khách thuê dài hạn, hoàn cảnh đơn giản sạch sẽ, giá cả cũng rất hợp lý.Bọn họ coi như ăn quen đồ ăn Việt Nam, dù sao cũng là kết hợp ẩm thực các quốc gia như Pháp, Trung Quốc, Thái Lan và Malaysia, mặc dù trông có vẻ dở dở ương ương, chẳng qua ăn cũng không tệ lắm.Đây là lần đầu tiên bà nội Chu bước ra nước ngoài, vừa ăn nem rán Việt Nam vừa cười nói: "Không ngờ bà lão nông thôn cũng có thể xuất ngoại, đều nói đại nạn không chết tất có phúc cuối đời, quả nhiên không sai."Trong tên rất nhiều cô gái ở đây đều mang chữ "Thị," phiên dịch ra có phần tựa như cách gọi thời kì Ngụy Tấn của Trung Quốc, cảm giác rất có loại hương vị cổ xưa ở bên trong.Ngày hôm sau Lê Thị Hà mang bọn họ đến tham quan Suối Tiên, trước khi xuất phát cô ấy nhiều lần giải thích tuyệt đối đừng bị cảnh tượng tại lối vào lừa gạt, thật ra bên trong rất đẹp.Lối vào quả thật vô cùng..

Dơ dáy bẩn thỉu, còn có mấy tiểu lưu manh thoạt nhìn như là người địa phương, vẫn luôn lải nhải không ngớt đi theo du khách muốn giúp bọn họ đánh giày, dẫn đường.Cũng có thiếu niên da đen giống như con khỉ đi về phía mấy người bọn họ, Lê Thị Hà hét lên một câu gì đó với thiếu niên nọ, cậu ta lập tức quay người mà đi, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.Lâm Tịch cảm giác Lê Thị Hà này rất có thể là fans Tây Lăng Mặc, bởi vì hầu như mỗi lần giải thích hoặc là giới thiệu cái gì, cô ấy đều nhìn chằm chằm Tây Lăng Mặc giống như đặc biệt nói chuyện với một mình anh ta.Thịnh thế mỹ nhan, hơi đẹp là vượt qua quốc gia.Chu Hiểu Đường nhìn dáng vẻ cảm khái của Lâm Tịch, trầm thấp nói một câu: "Thậm chí có thể vượt qua chủng tộc."Lâm Tịch le lưỡi với Chu Hiểu Đường: Chậc chậc chậc~Cô chính là sán lợn trong bụng tôi phải không, ngay cả người ta nghĩ gì cô cũng biết!Xuyên qua cây xanh rậm rạp thấp thoáng trông thấy dòng suối nhỏ, hai bên bờ bắt đầu dần dần trở nên khí thế hùng vĩ, những dốc đứng cát đỏ xếp thành vách núi cheo leo với hình thù kỳ lạ, gò núi khe rãnh, trông rất giống địa hình Karst.Lâm Tịch và Chu Hiểu Đường một trái một phải đỡ bà nội Chu, chân trần giẫm lên cát đỏ nhỏ bé mềm nhẵn, mặc dù nước suối ấm áp bị cát đỏ phản chiếu nhìn có chút đục ngầu, trêи thực tế lại là trong suốt thấy đáy.

Hai bên bờ cát đỏ, cát trắng giao nhau, phác hoạ ra vẻ tráng lệ như thế sự xoay vần.Mặc dù Suối Tiên cũng không ít du khách, nhưng vẫn không có quá nhiều dấu vết cố ý tạo hình nhân tạo, chỉ cần không bị mấy tên côn đồ chặn lại ở lối vào, mọi thứ ở đây đều là miễn phí.Trong đám người cùng nhau du ngoạn, thế mà cũng có không ít người Trung Quốc, còn có hai thiếu nữ mặc váy ngắn thế mà nhận ra Tây Lăng Mặc, họ hét lên phấn khích yêu cầu chụp ảnh chung, kí tên.Buổi sáng, Lê Thị Hà sẽ dẫn người đưa bữa sáng.

Sau đó bọn họ liền đi tản bộ trêи bờ biển, nơi đó có ngư dân kết thúc một buổi tối bận rộn, đang kiểm kê thu hoạch của mình.Đủ loại hải sản được bày trêи các sạp hàng nhỏ.Tôm tươi, bạch tuộc, cá biển, cua, ốc biển, số lượng đều không nhiều lắm, mọi người thảnh thơi tìm kiếm thứ mình thích ăn rồi mua về, cảm giác như một làng chài nhỏ rất bình thường.Các du khách thích ăn cái gì cũng có thể mua lại, cho một chút phí để dân bản xứ hỗ trợ xử lý tốt cho mình, tiết kiệm kinh tế, hơn nữa sẽ có một loại cảm giác như đang ở nhà, mà cũng không phải là du khách tạm trú ở nước ngoài.Kiểu trải nghiệm du lịch như thế này thật đúng là lần đầu.Bà nội Chu rất vui vẻ, trông cả người đều giống như trẻ lại không ít.Trước khi trở về bọn họ mua rất nhiều quà lưu niệm nhỏ, như đồ trang trí bằng Trầm Hương Hội An được chạm khắc rất tinh xảo, hoa quả khô, sốt cá, kẹo dừa, tất nhiên cũng không bỏ qua nước hoa Việt Nam có thể so với nước hoa nước Pháp.Đây là Lê Thị Hà đề nghị mọi người mua sắm, nói thật ra rất nhiều nguyên vật liệu của nước hoa nước Pháp đều có nguồn gốc từ Việt Nam, cho nên thật ra nước hoa Việt Nam cũng không kém nước Pháp.Còn có áo dài Việt Nam xinh đẹp thanh lịch và thướt tha, Chu Hiểu Đường mua cho bản thân và Lâm Tịch, Trương Nghiên mỗi người hai bộ.Cho nên mới nói, vô luận đầu óc thông minh cỡ nào, thích chưng diện mãi mãi cũng là bản năng của phái nữ.Sắp đến lúc chia tay, Lê Thị Hà cùng mọi người chụp chung hình lưu niệm, sau đó e lệ mà quyến luyến nhìn Tây Lăng Mặc, muốn cùng anh ta chụp ảnh chung.Lâm Tịch không tim không phổi giúp đỡ hai người chụp hết tấm này đến tấm khác, trong mắt Lê Thị Hà dần dần ngưng tụ nước mắt nhìn chằm chằm Tây Lăng Mặc: "Em sẽ đi Trung Quốc thăm anh..

Mọi người."Lâm Tịch nhìn Chu Hiểu Đường, lại nhìn bà nội Chu, cười hì hì nói: "Cô thăm anh ấy là được, chúng tôi coi như xong, cám ơn mỹ nữ nhé!"Kết thúc hành trình vừa mới về nước, Lâm Tịch liền nhận được một cuộc điện thoại xa lạ: "La Hoài đang làm khách ở chỗ tôi, bây giờ muốn mời Tô tiểu thư, Chu tiểu thư cùng nhau tụ tập, không biết tôi có vinh hạnh này hay không?"Lâm Tịch cười lạnh: "Có gì không thể? Mời nói địa chỉ, Thỏa tiên sinh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui