Edit: Jess93
Trấn Thừa Phong ở lưng chừng núi, bên ngoài phía đông trấn Thừa Phong là một rừng lê rộng lớn.
Gần chạng vạng tối, có sương mù mờ ảo lượn lờ ở trong rừng, thân cây ăn quả cực thấp, Hàn Như leo lên một gốc cây hình chữ "..."
Ngồi ở giữa thân cây to lớn, lưng dựa vào cành cây nghiêng nghiêng ở phía sau, hai tay đặt sau gáy làm gối đầu.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, thỉnh thoảng có vài con chim mùa đông bay qua, kêu lên một tiếng.
Hàn Như rất muốn đi nhìn con chim nhỏ kia, hít một tiếng: "Người, nếu có thể giống chim thì tốt biết mấy, xảy ra nguy hiểm, 'Phành phạch' một chút liền bay đi."
"Suy nghĩ nhiều, súng nổ 'Đoàng' một cái liền giết chết cậu, coi như không có súng, cũng còn có diều hâu, lão diều hâu đến ăn cậu, thật ra bản lĩnh lớn nhất, vẫn là người.
Lão hổ lợi hại đi, sói lợi hại đi, không phải đều bị con người giết đến mức gần như tuyệt chủng ư?" Lâm Tịch phản bác.
"Cũng đúng." Hàn Như cười khổ nói.
Lâm Tịch hệt như đang nói chuyện phiếm với cô ấy, tiếp tục nói: "Cho nên, chỉ cần có lòng tin, không có gì là con người không giết được, không có gì là con người đánh không lại, không phải chuyện xưa luôn nói 'Tà không thể thắng chính' sao? Chỉ cần lòng chúng ta chính trực, không làm chuyện xấu, không có gì đáng sợ."
"Thật ư?" Hàn Như đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lâm Tịch: "Tớ cũng chưa từng làm chuyện xấu, nhưng tại sao.."
Trong đôi mắt cô ấy dường như tràn đầy hoảng sợ, nuốt một ngụm nước bọt, lại ngậm miệng không nói.
"Hàn Như, nếu như cậu thật sự coi tớ là bạn, muốn nói cái gì, cậu cứ nói, có thể giúp cậu tớ tuyệt đối sẽ không chối từ, nếu như cần bảo mật, tớ cũng tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài một chữ.
Lâm Tịch đã nói mức này, Hàn Như vẫn là ấp a ấp úng.
Lâm Tịch không khỏi nhíu mày:" Hàn Như, nếu cậu thật sự không muốn nói, tớ cũng không ép cậu, chúng ta trở về đi, bên ngoài lạnh lẽo, thân thể cậu bây giờ vốn dĩ đã yếu, coi chừng cậu lại bị cảm lạnh.
"
" Tớ sống không được mấy ngày nữa.
"Hàn Như lầm bầm:" Tớ không phải không tin cậu, tớ là sợ liên luỵ đến cậu, 'Nó' không cho tớ nói với bất cứ ai về việc này, nói tớ sẽ chết, người nghe cũng sẽ chết.
"
Cảm xúc của cô ấy có chút mất kiểm soát, ngữ tốc cũng càng lúc càng nhanh:" Tớ biết tớ đã là người phải chết, có khả năng tớ chẳng mấy chốc sẽ ở cùng một chỗ với Trương Tú Lệ, tớ do dự vài ngày, nói ra chuyện này tớ sợ sẽ liên luỵ người khác, nhưng không nói tớ lại sợ 'Nó' tiếp tục làm hại người khác, tớ..
Tớ..
Tớ rốt cuộc nên làm gì đây..
Hu hu~~~ "
Hàn Như đột nhiên sụp đổ, bắt đầu gào khóc.
" Cậu nói đi, Hàn Như, tớ không sợ, tớ có thể cứu được cậu một lần, thì có thể cứu cậu hai lần.
"
Đôi mắt Hàn Như đột nhiên có thần thái, đúng vậy, tại sao cô ấy lại quên chứ, đêm hôm đó, nếu như không phải Đậu Đậu, hiện tại cô ấy đã là một người chết!
Có lẽ, cô ấy có thể sống sót?
Vào buổi tối, người trong phòng ngủ ngạc nhiên phát hiện, Hàn Như ở nhà dưỡng bệnh vậy mà đã trở về, không chỉ có như thế, cô ấy còn ngủ trên giường cũ của Triệu Đông Mai.
Bây giờ, chỗ nằm trong phòng ngủ đã triệt để lộn xộn.
Ba người Lâm Nhã Trác, Diêm Đậu Đậu và Hàn Như trở thành hàng xóm.
Đàm Nhạc nhìn thoáng qua đám Lâm Tịch, cười cười không nói gì.
Buổi tối, lúc đi ngủ, Lâm Tịch một tay nắm một người, cảm giác chính mình cũng thành máy phát điện.
Mà Hàn Như lại phát hiện, Diêm Đậu Đậu nói rất đúng, nói hết tâm sự trong lòng, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, đêm đó là đêm cô ấy ngủ ngọt ngào nhất kể từ khi xảy ra chuyện đến giờ, cả đêm không mộng mị.
Buổi sáng, ba người đều là tinh thần sảng khoái.
Lâm Tịch đầu tiên là tụng niệm > làm linh đài ba người đều thanh minh, hai cô gái nhỏ rất nhanh say sưa nhập mộng, sau đó Lâm Tịch theo thường lệ tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.
Kết quả, hôm nay vừa học xong tiết Toán học thứ nhất, thầy Ôn chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm đi tới nói:" Nói cho mọi người một tin tức tốt, học viện âm nhạc tỉnh thành đến huyện chúng ta tuyển chọn học sinh chuyên nghiệp, bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, mỗi trường sẽ có 5 suất từ khối 6, khối 7, khai giảng học kỳ sau sẽ trực tiếp đi học tại lớp năng khiếu trong huyện, tốt nghiệp trung học chỉ cần thông qua kiểm tra đặc biệt của học viện âm nhạc, bài thi văn hóa lại phù hợp tiêu chuẩn, thì có thể trực tiếp tiến vào học viện âm nhạc của trường trung học phụ thuộc."
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên.
Thầy Ôn cuối cùng dứt khoát giải thích, thật ra đây chính là cho những bạn học có thiên phú về phương diện âm nhạc mà học văn hóa không quá tốt một cơ hội có công ăn việc làm.
Một khi được tuyển chọn, kém cỏi nhất cũng có thể trở về bản huyện làm giáo viên âm nhạc.
Lúc này tiền lương của giáo viên còn rất thấp, nhưng trên cơ bản chỉ cần không phải giáo viên tư nhân, chẳng khác nào nâng cái bát sắt ăn lương nhà nước, đối với những người có thành tích học tập không tốt mà nói, đâu chỉ là cơ hội cá chép vượt long môn, hơn nữa chỉ nhằm vào học sinh có năng khiếu âm nhạc.
Cho nên học sinh nào cảm thấy chính mình không có nắm chắc thi đậu đại học, mà phương diện âm nhạc lại đặc biệt nổi bật có thể cân nhắc dụng tâm học tập một chút nhạc lý trong các lớp âm nhạc sau này.
Khi Lâm Tịch nghe được tin tức này, trong lòng hơi động.
Thì ra là thế!
Rất nhiều câu hỏi đến đây đã có lời giải đáp.
Thật ra cơ hội này càng cạnh tranh kịch liệt hơn thi đại học, hi vọng cũng càng thêm xa vời, nhưng lại là một tin mừng đối với những học sinh có thành tích bình thường lại có thiên phú tại phương diện âm nhạc.
Diêm Đậu Đậu đoán chừng rất muốn lấy được một suất, mà từ trước tời giờ cô ấy còn có biệt danh Tiểu Bách Linh của trấn Thừa Phong hơn nữa bản thân cô ấy lại là lớp phó học tập, là một học bá.
Có thể nói, nếu cô ấy có lòng cạnh tranh, cho dù bên trong trấn Thừa Phong chỉ có một suất, cũng nhất định sẽ là của cô ấy.
Tuyển đặc cách vào học viện âm nhạc trường trung học phụ thuộc, kinh nguyệt, đồ uống, phòng ngủ, nhà vệ sinh nữ..
Ha ha.
Lâm Tịch lại cảm nhận được một ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm cô, lúc này cô càng thêm xác định phán đoán của mình.
Lâm Tịch đột nhiên quay đầu mà không hề báo trước, nhìn thấy Đàm Nhạc không kịp thu hồi ánh mắt.
Trong lòng cô run lên, đó là kiểu ánh mắt gì!
Âm tàn, ác độc, sát ý lẫm liệt!
Đàm Nhạc không nghĩ tới Lâm Tịch lại đột nhiên quay đầu, biểu cảm trên mặt hệt như bị lấp phân đầy miệng, cô ta cứng ngắc cười một tiếng với Lâm Tịch, cúi đầu xem sách giáo khoa trước mặt mình, thần sắc rất không tự nhiên.
Nghi ngờ trong lòng đã tìm được đáp án, Lâm Tịch không có một chút vui vẻ nào.
Cô thật sự không hi vọng hoài nghi của mình được chứng thực.
Nhìn những khuôn mặt hồn nhiên chất phác kia, Lâm Tịch vẫn luôn hi vọng hung thủ phía sau màn là một người khác hoàn toàn, cô chỉ nguyện thế gian này nhiều một chút tốt đẹp, ít một chút dữ tợn xấu xí.
Lâm Tịch vẫn luôn bình tĩnh thu thập tài liệu tương quan, nhưng tâm tình lại càng ngày càng nặng nề.
Nhưng một ngày này vẫn tới.
Hôm nay phát sinh chuyện này, thật ra là khâu mấu chốt nhất của toàn bộ sự kiện, đến tận đây, những chuyện đã phát sinh trên cơ bản đều có thể xâu chuỗi lại, kết nối những đoạn ngắn không hề liên quan thành một tổng thể.
Lâm Tịch vốn dĩ không nghĩ tới những chuyện này, sống giữa một đám thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, tâm cảnh của cô đều trở nên thông thoáng.
Cho đến khi Hàn Như xảy ra chuyện vào đêm hôm đó.
Đàm Nhạc biểu hiện hoàn mỹ khiến Lâm Tịch chú ý.
Cô ta cũng không có lộ ra bất kỳ sơ hở gì, sơ hở của cô ta thật ra là quá hoàn mỹ mà thôi.
Hoàn mỹ đến căn bản không giống như là một cô gái nhỏ chỉ có hơn mười mấy tuổi.