Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Edit: Jess93
Đàm Nhạc ngược lại là không có suy nghĩ nhiều, cô ta không biết chính mình đối mặt với ai, giả bộ nai tơ còn lợi hại hơn cô, quét sơn còn mạnh hơn cô.

Bình thường một khi linh hồn tà đạo nhận được kỳ ngộ trọng sinh, xuyên qua hoặc là không hiểu sao có được bàn tay vàng gì đó, lập tức cảm thấy chính mình trở thành nhân vật chính của toàn bộ thế giới.

Chắc chắn là ông trời cũng cảm thấy có lỗi với ta, muốn ta làm lại lần nữa, người khác cũng là vì phụ trợ ta hoặc là chờ bị ta vả mặt, ta mới là chân lý, ta làm cái gì đều là chính xác.

Thế là yên tâm thoải mái đi tổn thương người khác, bởi vì toàn bộ thế giới đều thiếu ta hạnh phúc cả đời.

Cho nên Đàm Nhạc cảm thấy Diêm Đậu Đậu nhất định là bị "Cô ta" dọa sợ, hệt như Trần Quân tiểu thư yếu ớt lúc trước, không có can đảm la hét với một nữ quỷ, lại dám vứt oán khí đến trên đầu người vô tội là chính mình.

Trong đêm tối, Đàm Nhạc không cần che giấu chính mình, cô ta nhìn về phương hướng Diêm Đậu Đậu nở nụ cười âm trầm mà ác độc.

Nhưng cô ta lại không biết, thị lực của Lâm Tịch sắp đạt tới mức nhìn ban đêm cũng rõ như ban ngày nên đã thu hết biểu cảm của cô ta vào mắt.

Đàm Nhạc biết, Diêm Đậu Đậu sẽ đi đời nhà ma, tất cả những người bị cô ta lấy được máu kinh lần đầu, đều sống không quá một năm.

Những người đã từng bị nữ quỷ kia hút kinh nguyệt trong ngày thường, đợi đến ngày cô ta phá quan tài mà ra, cũng sẽ già nua hơn hai mươi năm, trong nháy mắt biến thành bác gái trung niên.

Đàm Nhạc quả thật là một người trọng sinh.

Trong nhà cô ta chỉ có hai người là cô ta và em trai, cha cô ta là người yếu nhiều bệnh, một mình mẹ hết sức chống đỡ cái nhà bấp bênh này.

Đàm Nhạc biết, tất cả những gì cô ta có là để nhường đường cho em trai.

Lúc cô ta học lớp 9, em trai học lớp 5 tiểu học.

Mẹ Đàm nói, con gái trong nhà, biết tên chính mình là được rồi, lại thi không đậu đại học, đọc sách có làm được cái gì? Cô ta cũng không phải là Đinh Giai Tuệ thôn Tiểu Bạch.

Đinh Giai Tuệ thôn Tiểu Bạch thi đậu đại học QH, nghe nói ra trường chính là cấp phó huyện, lúc lấy được thư thông báo trúng tuyển, hai lãnh đạo là trưởng phòng Giáo dục huyện và chủ tịch huyện mang theo Hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm và tất cả giáo viên bộ môn trường bọn họ khua chiêng gõ trống tới nhà người ta, vừa tặng đồ vừa đưa tiền, mười dặm tám thôn đều truyền ra, nói lần này mộ tổ nhà ông Đinh cũng bốc lên khói xanh.

Còn một năm khác, nghe nói Đinh Giai Tuệ đã được phân công, chỉ cần thi được một trong ba đại học ở thủ đô, học phí đều là trong huyện phụ trách.

Mẹ Đàm luôn nhấn mạnh đầu óc cô ta không tốt, không có bản lĩnh như Đinh Giai Tuệ người ta, cũng đừng giày xéo tiền bạc trong nhà, tiền vẫn nên để dành cho cha chữa bệnh và em trai đi học thì hơn!
Đàm Nhạc bĩu môi, còn không phải trọng nam khinh nữ? Thành tích em trai còn không bằng cô ta, tại sao em trai lại đi học được, còn cô ta chính là giày xéo tiền bạc?
Đàm Nhạc cắn răng một cái, phát thề với mẹ Đàm, cô ta tuyệt đối sẽ thi đậu đại học, ăn cơm nhà nước.

Từ chủ tịch xã và nhà cô ta là cùng một thôn, vào lúc chính mình tốt nghiệp tiểu học vợ ông đã đến một lần, nói chỉ cần đồng ý gả cô ta cho Từ Minh, tốt nghiệp trung học liền cho sắp xếp cho cô ta đi làm trong thôn.

Từ Minh là một tên ngốc, đi đường cần người đỡ, nửa người đều không cân đối, trông thấy người liền mắt trợn trắng, thậm chí còn không nhìn thấy tròng mắt, hù chết người ta.

Mẹ Đàm liền trơ mặt ra nói, con gái đi làm trong thôn làm gì, xuất đầu lộ diện nhiều không tốt, không bằng ngoan ngoãn ở lại trong nhà với Từ Minh.

Vợ của Từ chủ tịch xã sững sờ, kết quả sau đó mới hiểu rõ, hóa ra là muốn để lại cơ hội này cho Đàm Hoan em trai của Đàm Nhạc.

Đàm Nhạc nghe trộm được nội dung hôn ước bằng miệng của hai người, cũng hận mẹ Đàm và em trai, đây là đẩy chính mình vào trong hố lửa!
Đàm Hoan? Cút đi!
Cô ta liền lấy chuyện này áp chế cha mẹ, nhất định phải chờ đến khi cô ta tốt nghiệp trung học, thi được trường trọng điểm, tất nhiên hôn ước kia không tính, thi không đậu cô ta liền về nhà gả cho tên ngốc họ Từ, tuyệt không hối hận quyết không nuốt lời.

Nhưng trước đó, nhà bọn họ nhất định phải để cô ta đến trường ở nội trú, không ở lại trong nhà.

Đàm Nhạc cảm thấy nhà cô ta đã không thể tính là nhà, không muốn tiếp tục đối mặt với đám thân nhân máu lạnh này.

Mẹ Đàm nghĩ một lát, cũng chỉ đành đành ý với cô ta.

Từ nhỏ con gái nhà mình đã có chủ ý, có thể thi đậu trường chuyên cấp 3, trên cơ bản đều có thể thi lên đại học, kém cỏi nhất cũng có thể làm công nhân chính thức, đó cũng là làm công ăn lương, đến lúc đó cũng giúp đỡ Đàm Hoan.

Nếu là thi không đậu, nó cũng không thể viện cớ gì nữa, ngoan ngoãn gả cho Từ Minh cũng không tệ.

Mặc dù Từ Minh hơi ngốc, nhưng Từ chủ tịch xã chỉ có một đứa con trai này, tương lai Đàm Nhạc qua cửa sinh được một thằng nhóc mập mạp, Từ gia còn không phải do nó định đoạt?
Hai mẹ con đánh bàn tính đều không tệ, thế là từng người lui một bước, Đàm Nhạc đã được như nguyện lên cấp 2, hơn nữa năm đầu tiên liền bắt đầu trọ ở trường.

Đây cũng là lý do Đàm Nhạc có thể lên làm trưởng phòng ngủ, phải biết, làm trưởng phòng ngủ thì phí ăn ở mỗi tháng ít hơn 10 đồng, tất nhiên tất cả đều nhét vào trong túi Đàm Nhạc.

Ở lớp tiểu học, thành tích của Đàm Nhạc coi như không tệ, đó là dựa vào học bằng cách nhớ mới miễn cưỡng đẩy đứng trong top 5.

Cô ta vốn dĩ cho rằng cấp 2 dựa vào chính mình chăm chỉ hiếu học cũng có thể đứng hàng đầu như vậy, nhưng không ngờ chương trình cấp 2 hoàn toàn khác tiểu học.

Lớp Tiếng Anh đầu tiên cô ta liền bối rối.

Kế tiếp là đại số, tiếp tục ngơ ngác.

Lớp 6 còn miễn miễn cưỡng cưỡng, thi cuối kỳ đứng thứ 18 trong lớp.

Mẹ Đàm liền nói, thành tích này thi trường bình thường đều quá sức, cũng đừng học nữa.

Đàm Nhạc chưa từ bỏ ý định, kiên trì muốn học tiếp, hai mẹ con tranh cãi đỏ cả mặt, tâm trạng người nào cũng không tốt lắm.

Đợi đến khi Đàm Nhạc lên lớp 7, thêm vật lý và hóa học, thành tích của cô ta trực tiếp rớt xuống vị trí 25, áp lực tâm lý rất lớn.

Lúc này, một người nữ sinh trong phòng ngủ bị phát hiện vào buổi sáng ngủ như chết ở trong chăn.

Cũng không lâu lắm, lại bắt đầu tuyển chọn lớp năng khiếu.

Đàm Nhạc vốn nghĩ đây quả thực là ông trời đến giải cứu cô ta, mau chóng ghi danh, kết quả kiến thức nhạc lý không qua cửa, nói là âm sắc và âm vực đều không sánh bằng Diêm Đậu Đậu cùng lớp.

Ba suất trong trường học đã xác định được, theo thứ tự là Trần Quân lớp 6, Trương Tú Lệ và Diêm Đậu Đậu lớp 7.

Dường như là vì để cho Đàm Nhạc thừa nhận nhiều hành hạ hơn, ba người được tuyển vậy mà đều là phòng ngủ số 1, các bạn học đều nói phòng ngủ số 1 thật sự là một nơi dành cho danh ca!
Người duy nhất khiến Đàm Nhạc hâm mộ ghen ghét, trong đó chỉ có Diêm Đậu Đậu cùng lớp cùng phòng ngủ.

Đều là con nhà nghèo, anh trai Diêm Đậu Đậu liền từ bỏ đi học, đi làm công cũng muốn để cho em gái học đại học.

Ở trường học cũng không thấy Diêm Đậu Đậu cố gắng học tập ra sao, nhưng thành tích lại vĩnh viễn đứng trong top 5, ca hát còn dễ nghe như vậy, đều gọi cô ta là "Tiểu Bách Linh của trấn Thừa Phong.

"
Đàm Nhạc căm giận bất bình: Tại sao chuyện tốt đều là của cô ta? Dựa vào cái gì?
Nhìn Diêm Đậu Đậu cùng hai bạn học còn lại của lớp năng khiếu cố gắng học bổ túc nhạc lý mỗi ngày, không có việc gì liền ngâm nga bài hát Hương Cảng, tưởng tượng sau này cũng thành siêu sao ca nhạc như thế nào như thế nào, Đàm Nhạc hệt như bị rót một bụng nước biển Caribbean, đã đắng lại mặn còn chát.

Tại sao cô ta không chết đi? Nếu như Diêm Đậu Đậu chết rồi, có phải vị trí thay đổi vận mệnh kia sẽ thuộc về Đàm Nhạc cô ta không?
Có thể là thần tiên nào đó trong cõi u minh thật sự nghe được nguyện vọng của cô ta, chưa được mấy ngày, một bạn học nữ trong phòng ngủ thế mà chẳng hiểu ra sao lại chết trong nhà vệ sinh nam.

Nghe nói có thể là bị cưỡng hiếp đến chết, giữa hai chân đều là máu.

Gia đình cô ta ngại mất mặt, cũng không thèm hỏi một chút liền kéo cô ta về nhà hạ táng qua loa.

Đàm Nhạc thất vọng một hồi, vì sao người chết không phải là Diêm Đậu Đậu?
Nhưng nói cũng kỳ quái, bắt đầu từ lúc đó, Diêm Đậu Đậu càng ngày càng tái nhợt gầy gò, trở nên đần độn, buổi tối thường xuyên đái dầm, còn lớn tiếng kêu lên: "Tay, tay, đừng bắt tôi!"
Đàm Nhạc nhìn dáng vẻ của cô ta, trong lòng mừng thầm một hồi, ngày hôm sau cố ý hỏi Diêm Đậu Đậu: "Tay là ý gì, đừng bắt cậu là sao?"
Nào biết được, Diêm Đậu Đậu đột nhiên biến sắc, thất thanh kêu lên: "Tớ nói ra rồi ư? Tớ nói? Xong, xong, tớ sắp chết!"
Sau đó Diêm Đậu Đậu liền điên rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui