Hai bên đều buộc ông ấy bày tỏ lòng trung thành, vấn đề là Tiêu Bá Dận cũng không dám dựa vào ai, một khi ông ấy chọn chủ, như vậy bên còn lại sẽ dùng hết toàn lực chèn ép ông ấy.
Rất rõ ràng, một thanh đao không thể cho mình sử dụng, tất nhiên phải hủy cho thống khoái, đổi thành bọn họ, ông ấy cũng làm như thế, đây gọi là cái mông quyết định tư duy.
Một thương nhân giàu có, ở trong mắt đám quân phiệt đó, chính là một gốc rau hẹ, tạm thời phóng dưới mít mắt dưỡng, một khi cần lập tức vung đao cắt, mí mắt cũng không nháy một chút.
Nếu làm người nghèo, mệnh như cỏ rác, làm người giàu có, đó chính là heo mập đợi làm thịt.
Cái gì? Vì cái gì không tự mình xây dựng một chút thế lực vũ trang?Vài khẩu súng không có tác dụng, làm nhiều người ta sẽ nói ngươi là giặc cướp, là kẻ gây rối, gϊếŧ sạch, cướp sạch hơn nữa còn trở nên nổi danh.
Hướng bọn họ quy hàng?Gặm ngươi đến mẩu xương vụn cũng không còn.
Rơi vào đường cùng, Tiêu Bá Dận khẽ cắn môi, đóng cửa hiệu thuốc trong mấy tòa thành gần đó, chỉ để lại một nhà tại thành Phượng Lai, đồng thời đem gia sản đổi thành vàng thỏi.
Đồ cổ thời loạn thế này vàng thau lẫn lộn, loại thời điểm này không có việc gì thì tích trữ chút vàng bạc, thực sự không được thì mang theo vợ con chạy ra nước ngoài, dù sao có tiền chỗ nào cũng như thế, đợi đến khi biến động qua đi lại trở về.
Ông ấy có một người bạn cũ ở nước G, hiện tại tình huống bên kia cũng ổn định, bạn cũ đã bắt đầu làm ăn ở thành phố W.
Tiêu Bá Dận đã sớm lặng lẽ nghe ngóng địa chỉ cùng với đường tắt qua đó từ chỗ bạn cũ, chỉ chờ cục diện thực sự quá nghiêm trọng thì đến nhờ cậy người ta.
Nói trở lại, cố thổ khó rời, ở nhà ngàn ngày tốt, nếu trong nhà thật sự tốt, ai nguyện ý ly biệt quê hương đi làm một người ngoại quốc cơ chứ?Nói đến đây thì phải giới thiệu một chút về các thành viên trong gia đình Tiêu Bá Dận.
Tiêu Bá Dận là truyền nhân duy nhất của nhà họ Tiêu, một vợ lớn một vợ bé, vợ lớn chết sớm, cũng không lưu lại đứa con nào, vợ bé Liễu Liên phù chính, cùng Tiêu Bá Dận tổng cộng có hai nữ một nam, trưởng nữ Tiêu Trúc Cẩn, người ủy thác Tiêu Trúc Nhàn, con trai út Tiêu Cẩm Ngọc.
Tiêu Bá Dận có một em trai cùng cha khác mẹ, đã sớm tự xin ra tộc, hai nhà cơ bản không có lui tới.
Bởi vậy Tiêu gia mặc dù nổi tiếng tại năm tỉnh phía bắc, đó là bởi vì làm nghề y trăm năm, nhưng nhân khẩu lại không thịnh vượng.
Người em trai kia của Tiêu Bá Dận tên là Tiêu Trọng Khải, đã sớm đầu nhập dưới trướng Vương Trung Nguyên, từ lúc dọn đi thủ phủ, hai anh em đã triệt để cắt đứt liên lạc.
Kết quả vì lôi kéo ông ấy, Tiêu Trọng Khải thế mà tự mình đến nhà bái phỏng, nói là phủ Hoa Dương bên kia hết thảy ổn định, còn xây dựng trường học cho nữ sinh, hai cháu gái tuổi tác tương đương nhau, có thể đến đó đi học mở mang tầm mắt, đồng thời còn có thể tránh né chiến loạn.
Đương nhiên Tiêu Bá Dận sẽ không đồng ý.
Đi chính là con tin, không đánh trận không có nghĩa là không hiểu ý các người.
Khó khăn lắm chân trước đưa tiễn Tiêu Trọng Khải, chân sau con trai Tằng đại soái đi săn trùng hợp đi ngang qua.
Ở Tiêu gia suốt năm ngày, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì ai cũng không biết.
Tóm lại vào ngày thứ năm, lúc người ủy thác tỉnh lại, phát hiện chính mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường thiếu soái Tằng Thiệu Quân, bị người từ phía sau ôm vào trong ngực.
Trong nháy mắt cửa bị mở ra, Tiêu Bá Dận đứng ở bên ngoài một mặt đen thui.
Chết tiệt.
Cũng không phải, chết là con gái ông đấy, lão gia!Tiêu Bá Dận quay đầu lại trông thấy Liễu Liên một mặt mừng khấp khởi, so với hút Phúc Thọ cao còn thư thái hơn.
Tiêu Bá Dận khóc không ra nước mắt.
Phu nhân tốt của chính mình dùng cách hủy đi trong sạch và danh dự của con gái nhỏ, thành công đem chính mình hố vào trận doanh của Tằng đại soái.
Đồ ngu này.
Liễu Liên là của hồi môn phu nhân ông ấy mang tới.
Ở thời bọn họ, cơ bản của hồi môn mang tới lão gia có thể chọn một hai người làm di nương cũng chính là di thái thái sau này.
Tiêu Bá Dận người này phải nói là một người đàn ông rất truyền thống.
Tiền viện là thiên hạ của ông ấy, hậu trạch lại do phu nhân làm chủ.
Ông ấy và vợ lớn của mình cũng là lệnh của cha mẹ lời của mai mối, thời đại bọn họ không có tư tưởng kiểu mới giống như hiện tại, nói cái gì mà lưỡng tình tương duyệt.
Bọn họ không có tình yêu, nhưng tôn trọng và thể diện nên có Tiêu Bá Dận cũng không qua loa chút nào.
Có thể là cảm thấy tìm người ngốc dễ bảo, thế là phu nhân làm chủ đem Liễu Liên tướng mạo xuất chúng ngực to mà không có não chải tóc thu phòng.
Nói đến phu nhân, ánh mắt quả thật có, Liễu Liên thật sự có thể sinh, thu vào làm vợ bé năm đó liền mang thai Đại tiểu thư Tiêu Trúc Cẩn, hai năm sau lại sinh Tiêu Trúc Nhàn.
Cũng không thể nói là vợ bé liên tục sinh làm phu nhân không thoải mái, hay là dã tâm của vợ bé trở nên lớn hơn sau khi có con cái bên người, tóm lại quan hệ giữa vợ lớn và vợ bé chẳng còn vui sướng như trước.
Tám năm tiếp theo, vợ lớn lẫn vợ bé đều không có động tĩnh.
Tiêu Bá Dận mắt thấy sắp chạm mốc bốn mươi, gia nghiệp to như vậy không ai kế thừa, lúc này Tiêu Bá Dận mới có chút sốt ruột, không nhẹ không nặng gõ phu nhân một chút.
Phu nhân đề nghị lại nạp thêm một phòng di thái thái, nói là trẻ tuổi mắn đẻ.
Nhưng bản thân Tiêu Bá Dận cũng không giỏi trong chuyện này, trên vấn đề nữ sắc cũng không mặn mà gì mấy, nói với phu nhân chính mình đã qua bốn mươi, cũng không nên trì hoãn con gái người ta, đời này chỉ cần một vợ lớn một vợ bé làm bạn, về sau lại được con trai kế thừa gia nghiệp, đời này cũng coi như xứng đáng với tổ tông.
Phu nhân sắc mặt tự nhiên khó coi.
Liễu Liên lắc mông thắng lợi phất khăn nắm tay lão gia trở về phòng bắt đầu kế hoạch tạo người.
Đợi đến khi Liễu Liên sinh hạ Tiêu Cẩm Ngọc, Liễu Liên càng hớn hở ra mặt.
Lúc đó chính là thời điểm chuyển giao giữa chế độ cũ và mới, con vợ cả, chính phòng đã không còn là nghiêm nghị không thể xâm phạm, Liễu Liên mang theo ba đứa bé ngoài mặt là thỉnh an kỳ thực là thị uy, mỗi ngày hệt như gà mái mang theo một đám gà con nhảy nhót trong hậu trạch, cuối cùng thành công đem phu nhân tức chết.
Mấy năm đó Tiêu Bá Dận qua lại giữa cửa hàng cùng với đám quân phiệt hung thần ác sát kia, vốn đã mệt mỏi, ban đầu tính toán bỏ Liễu Liên, lại sợ ba đứa bé không có mẹ ruột.
Kỳ thật cũng do phu nhân lòng dạ quá hẹp hòi, từ sau khi sinh hạ Tiêu Cẩm Ngọc, Tiêu Bá Dận đã không còn đến phòng Liễu Liên nữa.
Hều như đều bồi phu nhân.
Nhưng mâu thuẫn giữa hai người đã sinh, tăng thêm sau này Liễu Liên lại mời cho Tiêu Cẩm Ngọc một nhũ mẫu vốn là máy bay chiến đấu trong chuyện trạch đấu, quả thực như hổ thêm cánh.
Tiêu Bá Dận mang theo đám đại phu trong hiệu thuốc của gia tộc cứu vãn vô số mạng người, nhưng lại không thể cứu sống phu nhân của chính mình.
Chồng cả ngày không có nhà, bản thân lại không con ái, đám người hầu bái cao giẫm thấp, chủ yếu nhất là bản thân thế mà bị người chính mình tự tay nâng đỡ dẫm lên đầu, cuối cùng mang đi bi kịch một đời của Tiêu thái thái.
Từ đây hậu trạch là thiên hạ của Liễu Liên.
Hai cô con gái ôn nhu dịu dàng, tính tình ngược lại không giống Liễu Liên, Tiêu Bá Dận cuối cùng quyết định đem Tiêu Cẩm Ngọc giao cho chuyên gia giáo dưỡng, ban đầu Liễu Liên chết sống không đồng ý, nhưng Tiêu Bá Dận nói, đứa bé này tương lai phải thừa kế toàn bộ Tiêu gia, Liễu Liên liền im bặt.
Từ đó về sau, Liễu Liên cùng Tiêu Bá Dận nói chuyện, nhất định phải thông qua quản gia tới truyền lại.
Tiêu Bá Dận sẽ tận lực bớt thời gian đến bồi bạn ba đứa bé, nhưng lại không gặp Liễu Liên.
Mà Liễu Liên cũng không thèm, bà ta là có tử vạn sự toàn.
Buồn bực ngán ngẩm cộng thêm sự khuyên nhủ của nhũ mẫu bà ta bắt đầu hút Phúc Thọ cao.
Lâm Tịch cảm thấy nhũ mẫu này chắc chắn có vấn đề.
Khoanh trọng điểm chỗ này.
Những ân oán này về sau người ủy thác mới nghĩ rõ ràng, nhưng lúc đó cô ấy đã biến thành di thái thái của Tằng Thiệu Quân.
Mặc dù rất nhiều người vì làm di thái thái của Tằng Thiệu Quân mà vắt hết óc, nhưng Tiêu Bá Dận thật sự không có thèm.
Hiện giờ địa vị di thái thái không hề thấp hèn giống lúc trước, chủ yếu là Tiêu Bá Dận không muốn lẫn vào cuộc chiến giữa các quân phiệt, ông ấy chỉ là một thương nhân mà thôi.
Hơn nữa ông ấy không nỡ để con gái mình đi làm vợ bé cho người ta, mặc dù di thái thái cũng là phu nhân, nhưng chung quy là mang theo chữ di, ông ấy không nguyện ý!Cuộc đời của ông ấy có quá nhiều bất đắc dĩ, chỉ mong nhìn thấy ba đứa bé bình an vui sướng, không để thanh danh Tiêu gia bị mất trên tay chính mình, đã vừa lòng thỏa ý.
.