Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Sau khi bác sĩ gia đình kiểm tra xong chỉ nói hai câu dưỡng thương cho tốt liền rời đi, Ngô Tuyết Lan bị mẹ Ngô lôi kéo nói liên hồi cũng không cảm thấy phiền, kiên nhẫn nhất nhất nhận lời.

Mẹ Ngô chỉ cảm thấy con gái trải qua lần đại nạn này càng thêm kiên nhẫn nên cũng không hoài nghi, sau khi dặn dò con gái nghỉ ngơi liền vội bận việc của mình.

Ngô Tuyết Lan bị bắt ở nhà nửa tháng mới được thả ra, ngẫm lại gương mặt khẩn trương của mẹ Ngô liền nhịn không được khóe miệng giơ lên độ cong

“Tiểu thư, tới rồi.” Âm thanh của tài xế đánh gãy Ngô Tuyết Lan đang trầm tư, cô nói cảm ơn rồi xuống xe.

“Tuyết Lan cuối cùng cậu cũng tới, tớ chờ cậu lâu rồi.” Giọng nói nhu nhu nhược nhược làm Ngô Tuyết Lan buồn nôn một trận, giọng nói khiến người nhũn ra này ngoại trừ Bạch Thanh Thanh không có người khác.

Ngô Tuyết Lan cưỡng chế xúc động buồn nôn mà xoay đầu lại, quả thực thấy được thân ảnh thuần trắng của Bạch Thanh Thanh.

Bạch Thanh Thanh thích mặc váy trắng, xứng với dung mạo nhu nhược của cô ta rất có dáng vẻ làm bộ làm tịch, ít nhất Ngô Tuyết Lan cho rằng là như vậy.

Hiện tại đang là thời gian đi học, không ít bạn học đều biết Ngô Tuyết Lan, tình tay ba của cô và Lãnh Phong ai ai cũng biết, tất cả mọi người nhịn không được dừng lại bước chân chờ đợi chuyện kế tiếp.

“Cô tìm tôi có việc?” Ngô Tuyết Lan nhướng mày cười, đáy mắt để lộ ra nhè nhẹ tà nịnh, đáng tiếc không ai nhìn thấy.


“Tuyết Lan, tớ……” Bạch Thanh Thanh e lệ cúi đầu, đôi tay ngăn không được xoắn vào nhau, còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.

“Bạch Thanh Thanh, chúng ta rất quen thuộc sao? Không thân thì không cần gọi tôi là Tuyết Lan, cô cho rằng cái tên này ai cũng có thể gọi sao? Cũng không nhìn xem cô là cái thá gì.” Ngô Tuyết Lan khoanh tay trước ngực, kỹ năng trào phúng max điểm.

Ở đây người một mảnh ồ lên, không nghĩ tới Ngô Tuyết Lan lại nói chuyện như vậy. Phải biết rằng Ngô Tuyết Lan tuy được nuông chiều tùy hứng nhưng lại rất dễ nói chuyện, chuyện này hoàn toàn phá vỡ hình tượng trước giờ của cô.

“Tớ…… Thật xin lỗi, tớ không cố ý.” Không có ai cảm nhận được cảm giác xấu hổ và giận dữ muốn chết này hơn Bạch Thanh Thanh, nhưng trước mắt bao người cô ta chỉ có thể chịu đựng, vành mắt lặng lẽ đỏ lên.

Ngô Tuyết Lan nhấp môi cười, mắt đào hoa lập loè ánh sáng nguy hiểm, làm như không thấy tầm mắt hoặc khinh thường hoặc kinh ngạc hoặc chỉ trích chung quanh.

“Bạch Thanh Thanh, cô trưng bộ dạng nhu nhược tiểu bạch hoa này cho ai xem vậy? Người nên khóc là tôi được chưa? Cô cướp vị hôn phu của tôi, tôi còn chưa khóc đây cô ngược lại khóc trước rồi, bây giờ cô tới làm gì? Diễu võ dương oai sao?”

Ngô Tuyết Lan miệng lưỡi sắc bén, phát huy thân phận người bị hại vô cùng nhuần nhuyễn, thân phận hai người lập tức đổi chỗ.

Cảm nhận được tầm mắt khinh thường của mọi người, Bạch Thanh Thanh thân mình nhịn không được run lên, hận ý trong mắt bắt đầu khởi động.

Cho dù trong lòng sóng gió mãnh liệt, Bạch Thanh Thanh như cũ là bộ dạng nhu nhược không nơi nương tựa, dáng vẻ run rẩy có thể kích phát ý muốn bảo hộ của đàn ông.


Khóe mắt liếc thấy tầm mắt phẫn nộ của các nam sinh, Ngô Tuyết Lan không chút áp lực, bộ dáng cực kỳ trấn định bất động như núi.

“Tớ…… Thật xin lỗi. Tớ và A Phong yêu nhau thật lòng, lúc chúng tớ bên nhau tớ không biết anh ấy đã có vị hôn thê, tớ không phải cố ý. Đến khi tớ biết được mọi chuyện thì đã hãm sâu vào rồi, không có A Phong tớ sẽ chết. Ngô tiểu thư tớ cầu xin cậu thành toàn chúng tớ đi!”

Thân mình nhu nhược đơn bạc của Bạch Thanh Thanh không ngừng run rẩy, không biết là khổ sở hay là tức giận, dáng vẻ rớt nước mắt cực kỳ làm người khác đau lòng.

“Ngô tiểu thư cậu ưu tú như vậy, nhất định sẽ tìm được người ưu tú hơn A Phong, còn tớ chỉ có A Phong.”

Ý tứ này chính là nói Bạch Thanh Thanh cô ta hoàn toàn vô tội? Ngô Tuyết Lan cô chính là đại ác nhân chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của bọn? Ngô Tuyết Lan đầy mặt đờ đẫn, chuyện ma quỷ này cô không tin.

Rõ ràng Bạch Thanh Thanh mới là kẻ thứ ba chen chân, sao đến trong miệng cô ta chính là Ngô Tuyết Lan cô mọi cách cản trở chứ? Đúng là tiện nhân vô sỉ đổi trắng thay đen.

“Bạch Thanh Thanh, da mặt cô có thể xách đi làm áo chống đạn được rồi đó.” Ngô Tuyết Lan tuy rằng không rõ lắm áo chống đạn là thứ gì, nhưng cô biết đó là kiểu đồ gì, bản mặt của Bạch Thanh Thanh này dày vậy là đủ rồi.

Người ở đây đều sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể liên hệ Bạch Thanh Thanh và áo chống đạn với nhau, chờ phản ứng lại thì đều không phúc hậu cười.


Học sinh trong trường có người bảo vệ Bạch Thanh Thanh, tất nhiên cũng có người không không ưa cô ta, Bạch Thanh Thanh lại không phải nhân dân tệ ai cũng thích, người ghét cô ta cũng không ít.

Người bảo vệ Bạch Thanh Thanh còn đỡ, nhịn cười thật sự vất vả, người không ưa Bạch Thanh Thanh thì không kín đáo như vậy, tất cả đều lớn tiếng nở nụ cười.

Thanh âm này chói tai như thế, Bạch Thanh Thanh hận không thể đào cái hầm ngầm chôn mình vào, cô ta vẫn là lần đầu tiên bị chịu đối xử như vậy, sỉ nhục chừa từng có.

Ngô Tuyết Lan lại không có cho Bạch Thanh Thanh bất kỳ cơ hội đánh trả nào, mở miệng liền nói: “Bạch Thanh Thanh, hôn ước của tôi và Lãnh Phong ai ai cũng biết, cô bảo cô không biết không khỏi khó có thể phục chúng, lời này nói ra ai tin hả!”

Người ở đây vừa nghe cũng hiểu, Bạch gia Lãnh gia qua lại thân thiết đã không phải chuyện ngày một ngày hai, người toàn bộ thành phố C đều rất rõ ràng, Bạch Thanh Thanh thân là cư dân thành phố C sao có thể không biết? Lời này không khỏi khiến người suy nghĩ sâu xa.

Xem ra Bạch Thanh Thanh cũng không vô hại như vẻ bề ngoài nha! Ánh mắt mọi người đảo quanh hai người Ngô Tuyết Lan, không hẹn mà cùng nghĩ đến.

“Đủ rồi ——” Lãnh Phong ở trong đám người quan sát nãy giờ nhịn không được khiển trách, bạn gái mình bị ức cỡ này anh ta còn chịu đựng được mới là lạ.

Bạch Thanh Thanh thấy Lãnh Phong thì ánh mắt sáng lên, chạy chậm ba bước tới trước mặt anh ta, nước mắt rơi liên tục bổ nhào vào trong ngực Lãnh Phong.

“A Phong……” Thanh âm này, muốn nhiều ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, muốn bao nhiêu uyển chuyển có bấy nhiêu uyển chuyển, âm cuối nhỏ nhẹ làm tâm ngứa khó nhịn.

Nhu tình trong lòng Lãnh Phong bị thần thái của bạn gái nhỏ câu ra, trước mắt bao người duỗi tay ôm lấy bả vai Bạch Thanh Thanh.


“Ai u, đây là ở trước mặt tôi thị uy à! Lãnh Phong anh còn nhớ rõ anh là ai không?” Ngô Tuyết Lan nhìn vẻ mặt thanh tuấn lạnh lùng của Lãnh Phong, nói giọng trào phúng.

Lãnh Phong nghe được lời này trong lòng một trận không thoải mái, giọng điệu nói chuyện giảm xuống mấy độ.

“Ngô Tuyết Lan, cho dù cô là vị hôn thê của tôi cũng không thể tùy ý ức hiếp Thanh Thanh, cô ấy mới là cô gái tôi yêu nhất, cồn cô chẳng là cái gì cả.”

Lời này nếu Ngô Tuyết Lan chân chính nghe được chắc chắn tâm cũng phải vỡ nát, đáng tiếc người con gái trước mặt Lãnh Phong đã sớm không phải Ngô Tuyết Lan ngây ngốc yêu anh ta kia nữa.

Ngô Tuyết Lan khóe miệng tươi cười trào phúng đến tột cùng, Ngô Tuyết Lan, đây là người đàn ông cô yêu, tình cảm mấy chục năm ở trong mắt anh ta chỉ đổi lấy một câu ‘ cô chẳng là cái gì hết ’, cô nên chết tâm đi!

“Thì ra anh còn biết tôi là vị hôn thê của anh cơ đấy! Tôi còn tưởng rằng anh đã sớm đã quên mình họ gì.” Ngô Tuyết Lan quay đầu đi, không nhìn khuông mặt khiến người buồn nôn của Lãnh Phong.

Lãnh Phong thấy thế nhíu chặt mày, trong lòng có loại cảm giác rất không thoải mái, nhịn không được lạnh lùng nói: “Ngô Tuyết Lan ——”

Này đã là ẩn ẩn uy hiếp, Ngô Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng rời đi, cũng không phải cô sợ Lãnh Phong, mà là sắp đi học cô mới không rảnh lãng phí thời gian ở đây với loại tra nam này.

Đám người dần dần tan đi, chỉ có hai người đàn ông còn đứng yên tại chỗ, trong đó một vị thấp giọng nói: “Thú vị……”

Cũng không biết là đang nói ai, thanh âm trầm thấp phiêu tán trong không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận