Mau Xuyên Pháo Hôi Vai Ác Đại Nhân Cầu Buông Tha


Edit: H.

Trúc
Du Nhã nói xong, quay sang quản lý khách sạn, ngước mắt về phía cha Tiêu: "Cảm phiền cho tôi mượn phòng theo dõi ở đây một chút, để chứng minh tôi không có thời gian làm việc này." Dứt lời hướng về phía cảnh sát ngoài cửa, vẫy vẫy tay: "Bên kia, các người cũng qua đây."
Đưa điện thoại giao cho cảnh sát: "Cứ thoải mái tra, xem tôi có phân thân để hành chết Thu Ninh không."
Du Nhã lạnh lùng liếc qua mấy người một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.

Mẹ Tiêu đột nhiên xông lên trước bắt lấy tay Du Nhã: "Tiểu Nhã, mẹ tin con không cố ý, chỉ cần con nói cho mẹ biết Tiểu Ninh đang ở đâu, xin con, chờ Tiểu Ninh về nhà, con cũng trở về nhà đi!"
Du Nhã quét mắt về phía mẹ Tiêu, đây là thiếu não à, chị đây đã nói rõ ràng như vậy rồi.

Cảnh sát 1 lạnh nhạt trả lại di động cho Du Nhã: "Tiêu tiểu thư, chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của cô, bây giờ mau chóng đi theo chúng tôi một chuyến."
【 Ký chủ, cảnh sát thật sự có 'chứng cứ phạm tội' của ngươi trong tay đấy, đã sớm nói với ngươi rồi, cốt truyện không thể nghịch tập…… 】
Du Nhã: "......"
"Được, vậy đi thôi!" Du Nhã bất đắc dĩ nhìn về phía cảnh sát.


"Đợi đã!" Âm thanh trầm thấp truyền tới từ ngoài cửa khách sạn, Dạ Hoàng đi tới trước mặt Du Nhã: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, bây giờ tôi tới như đã hẹn." Dứt lời xoay người đưa túi văn kiệu trong tay giao cho cảnh sát.

Cảnh sát 1 khó hiểu nhìn hành động của Dạ Hoàng, mở văn kiện nhìn thoáng qua, cả người đều thay đổi, ánh mắt mang theo chút kinh sợ nhìn về phía Dạ Hoàng, sau đó nói với tiểu đội phía sau, vội vàng rời đi.

Để lại ba người cha Tiêu mẹ Tiêu và Chu Á Phong, ý vị không rõ nhìn về phía Dạ Hoàng và Du Nhã.
Chu Á Phong thấy vậy, ngăn Dạ Hoàng muốn mang Du Nhã đi: "Tiêu Du Nhã, cô nói cho tôi biết Ninh nhi đang ở đâu, nếu……" Chu Á Phong vẻ mặt thống khổ: "Nếu cô một hai muốn như vậy, cùng lắm thì tôi cưới cô, chỉ cần cô thả Ninh nhi….."
Du Nhã nghe vậy vỗ trán, không nhịn được nói: "Đậu má, cậu cmn da mặt dày dữ vậy, chắc chắn level max.

Đừng nói với tôi, cái thứ gọi là chứng cứ trong tay cảnh sát là thật nhé.

Trừ khi trên đời này còn có thêm tôi thứ hai, nếu không cái nồi này, có đánh chết tôi cũng không đội.

Các người không có não, cũng phải có mức độ thôi, thật đúng là nhàm chán."
Hệ thống kinh ngạc: 【 Ký chủ, ngươi tức giận? Không thể nào, tâm tình ngươi sao dễ tức giận vậy chứ.


Du Nhã trừng mắt trong lòng điên cuồng gào thét: "Hệ thống ngươi thiểu năng, chủ nhân ngươi cũng thiểu năng, các ngươi cmn đều không có não, không thấy một nhà bọn họ đều bị bệnh thần kinh sao, chuyện gì cũng đều đổ lên đầu nguyên chủ.

Hơn nữa mẹ nó còn mang theo hào quang nữ chủ, có phải không chỉ riêng nguyên chủ, mà cả thế giới này đều bị đối xử như vậy? Cái logic quỷ gì vậy!"
"Nếu thế giới này là thật, vậy chắc chắn là loại thế giới tan vỡ, còn sai xuống làm gì, không bằng để nhân loại tự hủy diệt lẫn nhau, mẹ nó thật lãng phí nhân sinh.

Còn để ta tới làm nhiệm vụ kiểu quỷ quái vậy nữa, tất cả đều kéo ra ngoài chém!"
Hệ thống: "……"
Du Nhã trong lòng mưa rền gió dữ, Dạ Hoàng lại câu môi cười nhạt: "Sao đây, cô muốn đổi ý? Không được nha!" Thanh âm khàn khàn nhu mị như yêu tinh truyền vào tai Du Nhã, làm Du Nhã thình lình hoàn hồn.
"Ha, chị đây đúng là muốn đổi ý đấy cậu làm gì được tôi?" Du Nhã ngạo kiều quay đầu nhìn về phía mấy người cha mẹ Tiêu: "Tôi nói lại một lần nữa, ai bắt ai, không liên quan tới tôi.

Các người rốt cuộc muốn thế nào, cứ nói thẳng ra."
Mẹ Tiêu khẩn trương nhìn Dạ Hoàng, chuyện nhà nháo như nào cũng được, nhưng không thể để người đàn ông này xen vào.

"Tiểu Nhã con về Tiêu gia đi." Mẹ Tiêu ăn nói nhỏ nhẹ nhìn Du Nhã, phảng phất như chuyện vừa rồi ở đại sảnh, mọi thứ đều chưa hề diễn ra.
Cha Tiêu siết chặt tay, nhìn bề ngoài liền biết không bình tĩnh như vậy, có điều cư nhiên không phản bác câu nói của mẹ Tiêu.

Du Nhã lần đầu tiên thấy hai người nhẫn nhịn như vậy, nếu không phải não tàn, đều biết hai người đang giả vờ như không có chuyện gì.
Cha Tiêu nhìn Du Nhã nghe mẹ Tiêu nói xong, thấy vẫn như vậy, không khỏi hừ lạnh: "Tiêu Du Nhã, mày mới 16 tuổi vị thành niên.

Cho nên tụi tao không thể mặc kệ mày như vậy, tụi tao hiện tại vẫn là người giám hộ mày."
Du Nhã bình tĩnh, chậc chậc, chỉ số thông minh của cha Tiêu online rồi, cứ tưởng ở đây đều toàn người não tàn, cùng loại với nữ chủ 'chân thiện mỹ', thuận theo nữ chủ trở thành các loại pháo hôi gây rối vô cớ não tàn thâm độc.
"Nga! Đi cũng được, tương lai còn dài." Trong lòng Du Nhã cười lạnh, truyền thuyết nói cha kế thân với mẹ kế, mới đó mà đã không chờ nổi muốn thay con gái ruột chỉnh chết con gái giả, dù sao bề ngoài mẹ Tiêu cũng là dạng hiền thục.
Dạ Hoàng híp mắt lại ngữ khí nhè nhẹ mang theo uy hiếp: "Tiêu tiểu thư, mong chờ tin nhắn của cô." Du Nhã nhìn về phía Dạ Hoàng, chậc chậc, nhìn thấy nam nữ chủ thế giới này cũng chẳng hứng thú mấy, vậy mà hệ thống nói hắn là BOSS vai ác thế giới này.
A, nếu hắn đã thành tâm thành ý đưa tới cửa, vậy thì…
"Hôm nay cảm ơn Dạ tiên sinh đã giải vây, vậy….

Chúng ta sẽ liên hệ sau." Du Nhã thấy Dạ Hoàng nghe vậy xoay người rời đi, ngoái đầu nhìn về phía cha mẹ Tiêu, không cho bọn họ cảm xúc: "Các người… Thôi, nói các người cũng không hiểu."
"Tiêu Du Nhã, sao cậu lại trở thành như vậy, trước kia cậu không như thế.

Đối với cha mẹ mình như vậy, cậu thật không đáng làm con gái họ." Chu Á Phong vô cùng đau đớn chỉ trích.
"Ồ, tôi biến thành dạng gì? Từ khi Tiêu Thu Ninh xuất hiện, tôi còn chưa nói nửa câu với cô ta thì phải? Tôi chỉ cảm thấy phiền vì cô ta cứ quấn lấy tôi, cô ta ở trường học bị xa lánh, là do cô ta đi vào bằng cửa sau, còn chưa nói, dám tính kế nếu đánh bại tôi thì sẽ vào được ban nhất."
Du Nhã nhìn chằm chằm Chu Á Phong, cười châm chọc: "Tôi chỉ không để cô ta như ý nguyện, ngăn mưu kế chấp nhận để cô ta vào ban nhất mà thôi."
"Nếu mày đã biết, vì sao không trò chuyện với con bé, mày có não hay không vậy, có biết bởi vì vậy, mà con bé đã chịu nhiều ủy khuất không." Cha Tiêu tức giận muốn xông tới lần nữa.

'A!' Du Nhã như xem tên thần kinh: "Tôi không có não? Biết rõ cô ta tính kế tôi, tôi còn cố ý để cô ta dẫm lên tôi để vào được ban nhất à."
"Mày, con bé là em gái mày đấy!!"
"Không phải do mẹ tôi sinh ra, tôi làm sao biết được.

Tôi cũng không ngờ đồi xanh trên đầu Tiêu tiên sinh ông đã mọc dài tới chân trời, sẽ tiếp nhận đứa con gái riêng đến cha cũng không rõ là tôi đây."
"Tôi cũng không phải tiên tri, biết cô ta là con gái ruột Tiêu gia các người, nếu cô ta thật sự là em gái tôi, tại sao không trực tiếp tới Tiêu gia tìm các người.

Cần gì phải đi bằng cửa sau vào trường, càng không cần tính kế dẫm đạp lên tôi, nhường ưu tú cho cô ta."
"Tôi lớn như vậy rất giống thiểu năng trí tuệ à?"
"Nhưng mà… mày…" Cha Tiêu thanh âm ngày càng nhỏ: "Dù cho mày không biết, nhưng sao mày lại không có cảm tình như vậy.

Dù có là người lạ, tiện tay giúp đỡ thì có làm sao, nói đến cùng tâm tư mày vẫn độc ác."
Ta phun, cha Tiêu ông như vậy, sao ông không lên trời luôn đi.
"Ha hả!" Du Nhã nghe vậy trực tiếp mặt vô biểu tình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận