Nước Đại Vạn.Cung Lạc Hoàng.Trùng trùng điệp điệp màn lụa rũ xuống dưới, rơi xuống mặt đất bên cạnh đôi giày thêu.Lụa mỏng màu đỏ rực vô cùng mỏng, từng lớp rồi từng lớp vẫn có thể thấy được bóng người ở bên trong.Chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn thướt tha đang chậm rì rì đứng dậy từ trên giường.
Hai tay mảnh khảnh hơi giang ra, giơ tay mở ra màn lụa màu đỏ.Đôi tay trắng sáng như ngọc bích tương phản rõ rệt với màn lụa màu đỏ rực, khiến đôi mắt người ta không tự giác mà nhìn lên trên…“Tiểu muội, thay quần áo.”Giọng nói của người nọ lúc mới dậy thì nghe thong thả lười biếng, âm cuối thì nghe như cái móc nhỏ, khiến lòng người lay động.“...!Vâng.”Tiểu nha hoàn đứng ở ngoài chờ dù đã nghe qua giọng nói lúc rời giường của nương nương nhà mình rất nhiều lần, nhưng khi nghe lại vẫn sẽ trố mắt trong chốc lát.Giọng nói nương nương nhà nàng ấy thật sự quá dễ nghe… Ngay cả nàng ấy, một người nha hoàn cũng không nhịn được…Nha hoàn bị gọi là tiểu muội không dám nghĩ nhiều nữa, làm chậm trễ việc rời giường của nương nương.
Nàng ấy vội vàng tiến đến treo màn lụa lên, lộ ra thân hình nhỏ nhắn ở bên trong.Ngoài cung sớm có lời đồn đại, Quý Phi nương nương kia đẹp đến nỗi ai nhìn thấy đều có thể thần hồn điên đảo.
Cho dù là thần tiên hạ phàm, cũng không sánh nổi nửa phần sắc đẹp của nương nương.Sau khi nàng vào cung, thánh sủng không giảm.Hậu cung ba ngàn người giai lệ, Chiêu Thánh Đế chỉ độc sủng một mình nàng.Tiểu muội nhìn nữ tử có dung nhan tuyệt sắc trước mắt, không tự giác mà nuốt nước miếng.Bệ hạ đã nhiều ngày nghỉ ngơi ở chỗ của nương nương.
Làn da của nương nương trắng ngần xinh đẹp, ngày thường chỉ cần thoáng va chạm qua sẽ giữ lại dấu vết rất đậm.
Lúc này, từ trên cổ đến cánh tay của nương nương, tất cả đều là dấu vết hồng tím… Nghĩ đến người mặc long bào sáng sớm hôm nay, một thân nam nhân quý khí vẻ mặt thỏa mãn rời đi cung Lạc Hoàng, gương mặt tiểu muội lập tức đỏ bừng.Ngu Đại cảm nhận được tâm tư thất thần của tiểu nha hoàn, lập tức mỉm cười, đôi mắt híp ba phần nhìn nàng ấy.Sóng mắt đào hoa kia sóng sánh, vằn nước nhộn nhạo, nhìn như vô tình hơn hẳn có tình.
Ở chỗ đuôi mắt có phần đỏ thắm còn chưa trôi đi, càng khiến cặp mắt kia xinh đẹp bức người.“Tiểu nha đầu tư xuân sao?”Giọng nói nương nương mang theo vẻ trêu đùa.“...!Nô, nô tỳ không dám…”Tiểu muội “soạt” một cái, cúi đầu, vành tai đỏ chót.Nương nương thật là cứ thích lấy cái này đùa giỡn với nàng ấy.Nhưng mà tính cách nương nương dịu dàng lương thiện.
Cho dù được vô số lần ân sủng nhưng vẫn đối xử với hạ nhân rất tốt.
Các cung nhân đều vô cùng vui vẻ hầu hạ nương nương.Tiểu muội theo Ngu Đại lâu như vậy, tình nghĩa hai người sớm không thể mô tả bằng hai từ “Chủ - Tớ”.
Bình thường nàng hay trêu chọc như thế nên nàng ấy đã tập mãi thành thói quen.Rửa mặt xong, Ngu Đại ngồi ở trước gương trang điểm để tiểu muội búi tóc cho mình.Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, môi đỏ của nàng ngả ngớn, lộ ra ba phần ý cười.Nàng là đệ nhất mỹ nhân, Quý Phi nương nương của nước Đại Vạn, cũng là người công lược kim bài của cục hệ thống.Cục hệ thống là một sự tồn tại rất thần kỳ.
Họ quản lý sự cân bằng của các vị diện.Mỗi một vị diện cần thiết dựa theo quỹ đạo được đặt sẵn.
Có vị diện là diễn biến từ tiểu thuyết, có vị diện tự mình ra đời… Tất cả cái này đều thuộc sở hữu của cục hệ thống.Cục hệ thống chia làm rất nhiều bộ phận.
Bộ phận vai ác, bộ phận vai phụ, bộ phận Hồng Nương, bộ phận hủy đi CP… Không khéo, Ngu Đại thuộc bộ phận nữ phụ.Bộ phận nữ phụ chính là đối nghịch với bộ phận nữ chính.
Đến cuối năm, hai bộ phận này sẽ điên cuồng phái ra người công lược đi lấy điểm công trạng.Công trạng năm nay của bộ môn nữ phụ không tốt lắm, chỉ có thể phái ra Ngu Đại, người “gian lận” này.Chỉ cần hoàn thành công trạng một trăm thế giới, cứu lại hình tượng bộ phận.
Bộ trưởng bộ phận nữ phụ hứa hẹn sẽ cho Ngu Đại nghỉ đông và được phần tích phân cực lớn.Có tích phân hay không có tích phân cũng chẳng sao, chủ yếu là nàng muốn nghỉ đông..