Mạc Tử Hoa vốn còn đang suy nghĩ là đến dự sinh thần của Chu Nam Y như nào nào ngờ Đông Nhược Vũ đã sai người truyền lời đến.
Màn đêm buông xuống, cậu ngồi trước gương chải mái tóc của mình, khuôn mặt cũng rất hưởng thụ khi ngắm nhìn nhan sắc của bản thân mình.
[Kí chủ, nam chính bị trúng độc, dù không sao nhưng lại bị ảo giác với sốt]
“Nữ chính đâu? sao nàng ta không đến chăm”
[Cô ta không biết chuyện này, em là đặc biệt bật mí cho người đó]
“Ta hiểu rồi”
Mạc Tử Hoa lấy cháo mình nấu chiều nay rồi mang đến phòng của Đông Nhược Vũ.
Thị vệ chặn đường, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào cháo của cậu.
“Ta làm chút cháo thịt, muốn cho tướng quân ăn”
“Có độc thì sao?”
“Không có đâu” Để thị vệ tin tưởng hơn cậu còn lấy một thìa cho vào miệng.
“Ta nấu cũng khá nhiều, hai người có ăn không?” Thị vệ nhìn nhau rồi lắc đầu cự tuyệt
“Tiếc vậy, ta đành phải đem đi đổ rồi”
“Nếu vậy thì để ta ăn hộ cho người, đổ sẽ phí”
“Hảo” Cậu được thị vệ dẫn vào giường của y.
Đông Nhược Vũ cả mặt đỏ ửng, mồ hôi ướt đẫm y phục.
“Tướng quân sao vậy?”
“Ngài ấy chỉ bị cảm chút thôi”
“Cháo đây, ăn đi” Cậu đưa cháo cho hai thị vệ.
Hai người họ khuôn mặt hiện rõ sự vui sướng.
Mạc Tử Hoa thấy cảnh đấy cũng cảm thấy vui lây.
Cậu lấy một chậu nước ấm với khăn.
Mạc Tử Hoa cởi y phục trên người Đông Nhược Vũ rồi dùng khăn đắp cho y.
Cậu ngồi dưới sàn, đôi mắt lim dim thi thoảng lại giật mình.
Cứ tầm 15 phút thì Mạc Tử Hoa sẽ lại thay khăn cho Đông Nhược Vũ.
Không uổng công cậu hì hục cả đêm, Đông Nhược Vũ hôm sau cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là có chút đau đầu và đói bụng.
Y nhìn đến Mạc Tử Hoa nằm gục trên giường mà ngủ say.
Theo lời thị vệ thì cậu đã chăm sóc y cả một đêm, hai tay cũng vì đụng vào nước nhiều quá mà nhăn lại.
Đây là người sau mẫu thân y đối xử với y tốt đến như vậy
[Ting
Độ hảo cảm với Đông Nhược Vũ : 85]
Mạc Tử Hoa bị tiếng động của hệ thống làm tỉnh giấc.
Cậu mơ màng nhìn vào người đang nhìn chằm chằm mình.
“Ngài đỡ hơn chưa tướng quân?”
“Đỡ rồi”
“Để ta đi lấy cháo, ngài chờ chút” Cậu rời đi rồi nhanh chóng quay lại, trên tay còn bưng bát cháo thịt.
Suốt đêm không có ăn nên Đông Nhược Vũ vừa ngửi thấy mùi thơm liền đói bụng.
“Để ta đút cho ngài” Y không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo mà cậu đưa đến.
Mạc Tử Hoa sờ lên trán của y, đã mát hơn hôm qua rồi.
[Độ hảo cảm: 92]
“Tướng quân uống thuốc đi” Đông Nhược Vũ khẽ nuốt nước bọt, bát thuốc đen như vậy, khẳng định rất đắng.
Y do dự đấu tranh tâm lí có nên uống thuốc hay không
“Đừng nói ngài sợ đắng đấy nhé”
…….
Im lặng vậy khẳng định là cậu nói đúng rồi.
Mạc Tử Hoa mỉm cười rồi lấy ra viên kẹo ô mai.
“Ngài uống đi sau đó ăn kẹo, khẳng định sẽ không đắng” Đông Nhược Vũ nhắm mắt bịt mũi uống hết chỗ thuốc.
Cảm giác đắng chưa kịp cảm nhận thì đã bị vị ô mai chua chua ngọt ngọt lấn át hết.
“Ngài nghỉ ngơi đi, ta phải trở về”
“Ở đây đi”
“Không thể đâu tướng quân, ta vẫn là còn muốn giữ mạng sống” Ánh mắt cậu bi thương nhìn y rồi hành lễ rời đi.
Đông Nhược Vũ như chết lặng, y là người cưỡng h iếp cậu nhưng người bị đánh cũng như chịu thiệt vẫn là cậu.
Là người biết rõ sự thật nhất nhưng y lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu hơi thở thoi thóp nằm dưới mặt đấy.
_______________________
Cậu mặc bộ y phục màu trắng, tóc dài được Hồng Phấn búi gọn lên.
Giữa trán được vẽ một bông hoa sen đỏ rực.
Cậu ôm theo đàn lên xe ngựa để đi đến cung.
Từ ngoài đã có thể nghe rõ được tiếng ca nhạc cũng như tiếng cười nói.
Chu Nam Y lười biếng hơi ngả về phía mỹ nhân ngực lớn phía bên.
Cậu cúi đầu ôm đàn đi theo Đông Nhược Vũ.
Hôm nay y mặc y phục màu xanh dương đậm.
Khác xa với màu đen mọi khi.
Khuôn mặt đẹp nhưng cái nết thì kì cục.
Cậu ngồi phía sau lưng Đông Nhược Vũ, cậu chỉ biết tuân theo kế hoạch mà y đã bày ra mà thôi.
Tí nữa, y sẽ tặng cậu cho nam phụ.
Mạc Tử Hoa cười khổ, độ hảo cảm còn chưa có cao mà đã phải rời đi rồi, tiếc thật.
“Hôm nay là sinh thần của trẫm, các khanh cứ thoải mái ăn uống”
“Tạ ân hoàng thượng” Chu Nam Y cười nhạt nhìn về phía Mạc Tử Hoa.
Phía sau, cậu đang lén lút ăn bánh hoa quế mà Đông Nhược Vũ đưa cho, ngon hơn nhiều ở phủ tướng quân, đã vậy còn có mấy cái bánh đa sắc màu, dẻo dẻo ngọt ngọt lại thơm thơm.
Biểu cảm đáng yêu đấy Chu Nam Y đều thu gọn vào mắt, hắn khẽ cười.
Đông Nhược Vũ không chờ lâu, cầm ly rượu đi đến kính Chu Nam Y
“Thần biết hoàng thượng thích nghe đàn nên đặc biệt tặng cho người đệ nhất mỹ nam của thanh lầu, tiếng đàn nếu đứng số hai thì không ai dám tranh thứ nhất”
“Quả nhiên chỉ có tướng quân hiểu ý trẫm” Đông Nhược Vũ nhìn cậu, ánh mắt như bảo cậu mau mau lại đây.
Mạc Tử Hoa cũng không có rảnh mà tìm chết, cậu đi đến tham kiến vị hoàng thượng oai phong đang nằm trong lòng mỹ nhân
“Mạc Tử Hoa tham kiến hoàng thượng”
“Đẹp thật, mau lại đây” Mĩ nhân khi nãy còn được hoàng thượng cưng chiều bây giờ đã bị đẩy ngã lăn ra đất, sau đấy thị vệ lôi đi.
Đông Nhược Vũ thấy cậu do dự liền dùng tay đẩy cậu về phía Chu Nam Y.
Hắn hài lòng mỉm cười kéo cậu ngồi cạnh mình.
Y quay trở về chỗ ngồi, y cảm thấy trái tim mình có chút nhói.
Đông Nhược Vũ chỉ biết cố gắng nói với bản thân là mình chỉ đơn giản là lưu luyến nhan sắc của cậu mà thôi.
Tiệc tàn, mọi người cũng trở về.
Cậu bị Chu Nam Y kéo về tẩm cung.
Hắn tham lam hít thở từ khuôn mặt rồi gục vào cổ cậu.
“Hoàng thượng…không nên”
“Vẫn lưu luyến tướng quân của ngươi sao?”
“Sao người biết?” Chu Nam Y cười nhạt rồi bế cậu đi đến hồ nước nóng ở phía sau, chỗ này chỉ một mình hắn được đến, ai dám lại gần sẽ bị giết chết
“Ta không dễ dàng để cho tướng quân nắm thóp vậy đâu”
“Xin lỗi người…Tử Hoa do bị ép nên mới làm vậy” Cậu đôi mắt phiến hồng nhìn hắn.
Chu Nam Y hôn lên mắt cậu rồi cẩn thận cởi y phục của cậu.
“Ta biết, chỉ cần ngoan ngoãn thì chắc chắn ngươi sẽ không uỷ khuất đâu.
Chu Nam Y cũng nhanh chóng thoát y rồi bế cậu xuống hồ nước nóng.
“Thật thoải mái” Chu Nam Y nhìn lưng cơ thể trắng nõn như đậu hũ, thật là muốn cắn một miếng.
Hắn đi đến lại, tay ôm chặt lấy cậu làm hai thân hình dán chặt lấy nhau.
Cậu cảm nhận được c*n thịt vừa thô lại còn dài liên tục cọ xát vào mông cậu.
“Hừ\~” Hắn sắp nổ tung đến nơi rồi.
Chu Nam Y mặc ngoài y phục rồi ôm lấy cậu trần như nhộng trở về tẩm cung.