Mạc Tử Hoa ngủ say đến khi tỉnh dậy thì thấy mình ở nơi lạ.
Cậu hoảng hốt tìm kiếm điện thoại nhưng không thấy.
“Tìm kiếm thứ này sao?” Trầm Lăng mang theo ý cười đứng ở cười lắc lắc cái điện thoại nhỏ trên tay.
Chậc, là loại rẻ tiền nhất trên thị trường, hắn còn tưởng hãng này sớm đã sập vì thua lỗ rồi chứ.
“Trả điện thoại cho tôi.
Chuyện hôm nay tôi với anh coi như không có gì”
“Chuyện đã xảy ra sao coi như không có gì được”
“Mặt dày vô liêm sỉ”
“À, vậy cậu biết tôi là người yêu của bạn thân nhưng lại bị tôi làm cho bắn nước thì gọi là gì?“
“Tôi…tôi” Mạc Tử Hoa không biết nói gì thì chỉ đành dùng nước mắt.
Cậu oà khóc như đứa trẻ con làm cho Trầm Lăng hoảng hốt đi đến ôm vào lòng như mẹ bế con vậy.
[Độ hảo cảm : 20]
“Ngoan, không khóc tôi chỉ trêu cậu một chút mà đã khóc.
Đồ mít ướt” Mạc Tử Hoa trừng mắt nhìn hắn rồi lại khóc tiếp.
Dễ thương thật đấy
Mạc Tử Hoa dùng sức lực yếu ớt của mình cố gắng đẩy Trầm Lăng đi ra.
Hắn cũng không ép buộc cậu thả tay để Mạc Tử Hoa ngã lăn ra giường.
“Tôi muốn về nhà cha mẹ sẽ lo lắng”
“Để tôi đưa cậu về” Mạc Tử Hoa không phản kháng vì dù sao cậu cũng chẳng còn sức lực nào hết.
Cơ thể này yếu đuối thật.
“Cần tôi đưa đến tận giường không?”
“Không cần!” Cậu xấu hổ mở cửa chạy về nhà.
mẹ thấy cậu sự lo lắng trong mắt liền biến mất.
“Hôm qua con đã ở đâu vậy?”
“Hôm qua con lúc làm việc có gặp người bạn, sau đó cậu ấy với con có trò chuyện một chút.
Vì muộn quá với đường vắng nên cậu ấy không yên tâm con trở về một mình nên con đã ngủ nhà cậu ấy”
“Người bạn đó là ai thế” mẹ cậu lo lắng lên tiếng, bà chỉ có duy nhất một đứa con trai bé bỏng này, nếu không phải vì thật sự cần tiền thì bà tuyệt đối không cho phép cậu đi làm thêm.
Là người phụ nữ chân yếu tay mềm mà phải gánh vác gia đình, Mạc Tử Hoa đau lòng nhìn bà.
Cậu ôm chầm lấy mẹ.
“Cậu ấy có việc phải trở về rồi”
“Sao lại không mời người ta vào uống nước.
Lần sau nhớ phải mời bạn đến ăn bún đấy nhé”
“Dạ vâng” Cậu lên phòng thay đồng phục rồi đi học.
Vì giúp mẹ bê đồ nên cậu bị lỡ chuyến xe bus nên phải đi bộ thành ra vào muộn.
“Em xin lỗi cô nhà em có việc nên đi muộn ạ”
“Ừ không sao” trong trường này ai cũng biết về hoàn cảnh của cậu, ai nấy đều nhìn với ánh mắt khinh bỉ chứ được mấy ai thấy cậu đáng thương đâu.
Mạc Tử Hoa đi kiếm chỗ ngồi thì có giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên.
[Nữ chính ở gần]
Có vẻ không có điềm lành rồi.
“Tử Hoa, tớ giữ chỗ cho cậu này”
“Cảm ơn” Chỗ ngồi của cậu tại sao lại ở cạnh nữ chính chứ? Chỗ bên cạnh nam chính cũng trống kìa…cậu muốn ngồi ở đấy.
“Hay chỗ đấy em để ba lô đi còn để bạn em ngồi cạnh anh”
“Nhưng….” Lạc Khả Vi không muốn để cậu tiếp xúc với người yêu mình.
Trầm Lăng ghế vào tai cô ta nói gì đó mà cậu không thể nào nghe được.
“Hệ thống hắn nói gì vậy?”
“Anh không muốn người yêu mình tiếp xúc với nam nhân khác, anh sẽ ghen đến phát điên mất”
Cậu ngồi xuống cạnh Trầm Lăng.
Hắn mỉm cười nhìn cậu nghe giảng tiếp.
Vì nhà Lạc Khả Vi có việc nên cô ta về trước chỉ bỏ lại cậu cùng tên sói già nào đó.
Mặc kệ giảng viên đang giảng bài, tay của y đi đến xoa tiểu đệ đệ của Mạc Tử Hoa.
Hai mắt cậu hoảng hốt đối diện với Trầm Lăng.
Tay hắn đi vào trong quần thun của cậu sờ vào h ậu huy*t mềm mại.
Hôm qua có khai phá cùng với thiên phú thời sinh nên giờ vào rất dễ.
Mạc Tử Hoa gục xuống bàn che miệng để tránh ai đó nghe được tiếng rên rỉ.
Trầm Lăng được bước lấn tới xoa xoa c*n thịt nhỏ trong quần cậu đến khi cậu không nhìn được run rẩy cơ thể rồi bắn ra.
“Tí nữa tôi đưa cậu về, tốt nhất đừng trốn” Mạc Tử Hoa có mười cái mạng cũng không dám làm trái lời nam chính.
Sợ y không vui thì cậu sẽ bay màu.
Mạc Tử Hoa dù uỷ khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu đây mà là ở nhà thì cậu sớm hay muộn cũng sẽ bị hắn đè ra làm.
[Độ hảo cảm : 25]
Trực giác phụ nữ hoàn toàn không sai, nữ chính đã cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và y không bình thường.
Cô ta lấy danh nghĩa bạn gái y để điều tra.
Quả nhiên là không sai!
Lạc Khả Vi tức giận nhìn hình ảnh trên camera.
Thế mà thằng khốn đấy lại dám lại gần người của cô ta, ảo tưởng!
Ngày mai là cuối tuần, cô ta suy nghĩ gì đó rồi nhắn tin rủ Trầm Lăng đi chơi, không chần chừ hắn đồng ý.
Còn Mạc Tử Hoa phải dụ là cô ta sẽ bao ăn bao chơi thì mới chịu đi.
Đồ nghèo rách nát.
Mạc Tử Hoa bị hắn kéo lên, chưa kịp làm gì thì bị hôn lấy hôn để.
Cậu dãy dụa một hồi mới thoát khỏi vòng tay của Trầm Lăng.
“Cậu bị điên à! tôi đã bảo không muốn có quan hệ gì với cậu rồi, tránh xa tôi ra”
“Mảnh đất mà cậu cùng mẹ đang sống nằm trong khu vực sở hữu của tôi, thử phản kháng xem tôi sẽ lập tức cho cậu cùng mẹ không nơi chôn thân”
“Cậu là tên khốn nạn”
“Nhưng tôi sẽ không làm vậy đâu nên đừng lo, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời không phản kháng là được”
“Tại sao lại phải dồn tôi đến mức đường cùng như vậy?”
“Tôi muốn cậu làm tình nhân của tôi.
Tôi sẽ chu cấp số tiền cậu yêu cầu, muốn gì được nấy.
Công việc của mẹ cậu sẽ không bị phá đám”
“Tôi không bán thân”
“Thôi tuỳ cậu vậy” Trầm Lăng mở ra một đoạn video.
Trong đấy là cảnh cậu bị hắn đè xuống làm đến ướt cả sàn.
Âm thanh d âm mĩ vang lên trong xe.
Cậu vừa xấu hổ lẫn tức giận muốn cướp điện thoại.
“Xoá đi, dù sao tôi vẫn còn có rất nhiều”
“Tôi làm tình nhân cho cậu là được chứ gì, xin đừng làm tổn thương mẹ tôi”
“Sẽ không” Trên đường về Trầm Lăng có ghé qua cửa hàng tiện lợi mua gì đó và cậu cũng không thấy rõ và cũng chẳng quan tâm lắm.
“Mẹ” Mẹ của cậu hiền hậu mỉm cười.
“Bạn của con sao?”
“Vâng”
“Cô là mẹ của Tử Hoa, cô cảm ơn vì con đã giúp đỡ Hoa Nhi nhà cô”
“Không có gì đâu ạ đấy là điều đương nhiên rồi”
“Vào đây ăn cơm đi, cô nấu xong rồi”
“Nếu cô đã mời thì con sao nỡ từ chối được” Miệng của Trầm Lăng cũng thật khéo, mẹ cậu bị chọc cho cười liên tục, vậy cũng tốt.
Có Trầm Lăng ở đây không khí trở nên vui vẻ vô cùng.
“10 giờ rồi cậu trở về đi”
“Nhưng bây giờ đã muộn rồi, xe tôi cũng cho bạn mượn nên không có phương tiện để trở về.
Cậu biết đấy buổi tối đi 1 mình rất nguy hiểm”
“Thế nếu con không ngại thì ở lại qua đêm nay đi.
Nhà cô chỉ có hai phòng, dù sao hai đứa làm bạn nên ngủ chung cũng không sao đâu ha”
“Không được!” Bạn gì chứ? có mà bạn tình thì có.
Tên sói già này tuyệt đối sẽ không chịu ngủ yên đâu.
“Hoa Nhi đây là bạn con không được nói như vậy.
Con đừng lo cứ ở lại đi, chắc Hoa Nhi ngại nhùng nên mới vậy thôi”
“Dạ vâng” Mạc Tử Hoa thật muốn cào rách cái bản mặt giả tạo của tên kia.
Giả dối!
[Nhiệm vụ bổ sung: Khiến nữ chính thành người hại mình, cho nam chính thấy mình là một người nhu nhược đáng thương
Phần thưởng : Hương thơm cơ thể mùi nho tự nhiên]
Cậu thật sự bất lực và vô vọng với cái nhiệm vụ này.
Nữ chính chính là cái loại mưu mô xảo quyệt.
Sao cậu đấu thắng được chứ.
Mạc Tử Hoa dẫn Trầm Lăng lên phòng rồi lấy bộ đồ ngủ siêu rộng mà cậu mua.
Tắm xong y mặc vào áo thì quá chật còn quần thì may mắn là vừa.
“Có lẽ cậu phải cởi trần đi ngủ thật rồi”
“Nhưng như vậy sẽ rất lạnh, cậu phải ôm tôi đó”
Mạc Tử Hoa không nói gì trực tiếp đi vào nhà vệ sinh đóng cửa.
Vì quá xấu hổ mà cậu quên mất không khoá cửa phòng tắm lại.
Con sói giá nở nụ cười xấu xa lại gần con mồi.
Quần áo từ từ rơi xuống mặt đất.
Cậu quay lại về phía cửa nên không biết Trầm Lăng đã cởi đồ và tiến đến phía cậu.
“A” Mạc Tử Hoa giật mình khi y ôm chặt lấy cậu.
C*n thịt to lớn dán chặt vào kẽ mông cọ qua cọ lại.
“Ư…đừng mà”
“Không cần lo phòng cậu có cách âm” Mạc Tủ Hoa thật hận tại sao chủ nhà lại xây cách âm cho phòng.
Cậu đáng thương hề hề lắc lắc đầu muốn chạy trốn.
Trầm Lăng giữ chặt lấy eo cậu.
Trên tay cầm lọ gel bôi trơn mua cửa hàng tiện lợi.
Vì có gel nên hai ngón tay của y trực tiếp đi vào luôn.
“Không thể!”