Mạn Nhu hai mắt như muốn khóc nhưng bộ dạng quật cường khiến người ta đau lòng nhưng lại chẳng có ích với Tử Hoa.
Nếu Mạn Nhu là nam thì cậu sẽ thật sự động tâm đấy.
Tử Hoa cảm nhận được đang có hai ánh mắt rực lửa đang dán chặt lên người cậu.
Tử Hoa xoa xoa trán bất lực.
Cậu vẫn còn phải đi câu dẫn nam nhân, chưa muốn làm cha với trọng trách lớn.
“Ô..ô ta nhất định sẽ không bỏ đứa con này đâu” Tử Hoa cười nhạo cô ta ngu xuẩn.
Cậu còn chưa có nói, mà dù cậu có bảo phá thì cô ta cũng đâu chịu nghe, có khi lại vác bụng bầu bỏ chạy.
“Vậy thì đẻ đi tôi nuôi”
“Hả?” Mạn Nhu, Phong Lam La cùng Lập Viễn đồng thanh nói.
Mạn Nhu khó tin, cô ta còn tưởng cậu sẽ đem giết cả cô ta lẫn đứa con trong bụng…chẳng lẽ công tước yêu cô rồi sao?
Mạn Nhu càng kiêu căng, trong bụng cô ta có bảo bối nhỏ, chắc chắn Tử Hoa sẽ bảo vệ nó.
Công tước là nam nhân vạn người mê, dù là con người hay vampire đều muốn bò lên giường cậu.
Cô ta may mắn, lại còn được mang thai.
Sau này cô ta sẽ cùng con và công tước sống trong toà lâu đài này.
Cô ta sẽ là chủ nhân của nó.
Tử Hoa nếu biết được suy nghĩ của Mạn Nhu thì sẽ lăn ra cười bò.
“Ta sẽ cưới ngươi nhưng tốt nhất an phận sinh con, đừng có quấy rối”
“Ta không cho phép!” Phong Lam La khí thế hừng hực, hai mắt căm giận nhìn Mạn Nhu.
Cô ta sợ hãi chui vào lòng Tử Hoa.
Cậu còn chưa kịp phản ứng đẩy ra mà.
Dù sao đang có con, không thể tác động mạnh được.
“Đây là con của ta, người không có quyền xen vào”
“Ta chính là người thân duy nhất của ngươi, ta không cho phép ngươi cưới loại bần hèn này”
“Ta không thể bỏ con được”
“Phong Mạc Tử Hoa!” Phong Lam La tức giận dẫm nát cái bàn.
Tiếng động lớn sợ Mạn Nhu, cô ta run run như chú thỏ con trong lòng cậu.
Tử Hoa đau khổ, tại sao cứ bám cậu mà không phải nam chính vậy.
Cậu bế Mạn Nhu lên phòng mặc kệ Phong Lam La tức giận đập phá đồ bên dưới.
Lập Viễn ngồi im đờ người, y mím môi hai mắt mông lung nhìn sàn nhà.
Cậu dỗ cho Mạn Nhu ngủ rồi mệt mỏi muốn đi xuống kiếm gì đó ăn.
Bên dưới “bãi chiến trường” do Phong Lam La làm ra đã được dọn sạch.
Hắn ngồi trên ghế tay cầm chai rượu.
Hai má hơi ửng hồng, mắt nhắm nghiền.
Lập Viễn chẳng biết đã đi đâu, cậu dìu Phong Lam La về phòng.
Cả người hắn nồng mùi rượu, Tử Hoa ghét bỏ đẩy đẩy hắn ra.
Hắn nhào đến đè cậu xuống giường.
Trong sự ngơ ngách của cậu hắn nhanh chóng cúi xuống chiếm lấy bờ môi nhỏ xinh kia.
“Ah!” Phong Lam La không thương tiếc cúi xuống cắn lấy cổ cậu thật mạnh khiến máu tươi chảy ra.
“Tử Hoa ngươi là của ta”
quyết, vội vàng mặc quần áo đi về phòng mình.
Mạn Nhu ngoan ngoãn ngồi im ở trên giường chờ Tử Hoa.
Khi thấy cậu vào ánh mắt cô ta thoáng vui vẻ đan xen lo lắng cùng sợ hãi.
Tử Hoa híp mặt nhìn, từng cử chỉ điệu bộ đều để vào tầm mắt.
Cậu nhìn cảm giác muốn giết chết cô ta vì chỉ biết phá đám.
“Ngươi tìm ta làm gì? có gì thì cứ hỏi quản gia là được”
“Công tước…sau khi sinh con ta có thể rời đi không?”
“Con thì ngươi phải để lại, còn đi hay ở thì tuỳ ngươi.
Giờ về đi ta còn muốn nghỉ ngơi”
“Vâng” Mạn Nhu dù không cam tâm nhưng vẫn phải cắn môi tức giận rời đi.
Đáng lẽ công tước phải giữ cô ta lại chứ hay chẳng lẽ công tước muốn lạt mềm buộc lạt chặt.
Tử Hoa mệt mỏi ngã xuống giường.
Cậu nhìn lên trần nhà suy ngẫm.
Sớm hay muốn Lập Viễn cũng sẽ biết người giết hại cha mẹ mình là Phong Lam La.
Cậu lại không thể để đốt tượng công lược của mình ngỏm được.
Tử Hoa cảm thấy thật đau đầu.
Vấn đề này quá khó để giải quyết.
Làm sao thì mới có thể ngăn Lập Viễn không giết Phong Lam La được.
Dù sao Lập Viễn đã nuôi hi vọng trả thù cho cha mẹ từ khi còn bé rồi.
Tử Hoa đang suy nghĩ thế là lăn ra ngủ luôn.
Phong Lam La đi vào cậu cũng không có biết, hắn nhẹ nhàng nằm bên cạnh ôm lấy cậu.
Tử Hoa chỉ có thể là của một mình hắn mà thôi…
[Độ hắc hoá của Phong Lam La: 40]
_________________________
Tử Hoa lưu luyến đưa tiễn Phong Lam La lên xe ngựa.
Hắn sẽ phải đi xa một chuyến, ít nhất 1 tuần mới trở về.
Mặt cậu khắp nơi đều bị hắn hôn lấy hôn để.
Sau khi Phong Lam La rời đi Tử Hoa ngồi lên ghế đọc báo.
Khắp báo đều là vampire này vampire nọ, nhàm chán muốn chết đi được.
“Quản gia gọi Lập Viễn ra đây đi”
“Vâng”
Lập Viễn dù hơi bất ngờ bị hôm nay công tước gọi mình ra nhưng y vẫn nghe lời mà đi theo quản gia.
Tử Hoa chỉ mặc vỏn vẹn mỗi áo tắm.
Hành động chống cằm nghiêng người sang bên làm vạt áo kéo xuống, đầu v* như ẩn hiện.
Lập Viễn cảm thấy sao trong này lại nóng như vậy.
“Ngươi mau bế ta lên phòng đi”
“Điều này là không thể”
“Ta là công tước hay ngươi?”
“Người là công tước”
“Vậy ngươi phải nghe lời ta, mau lên bế ta lên phòng” Tử Hoa hiện giờ như đứa trẻ ngạo mạn giơ hai tay ra đòi bế.
Lập Viễn bất ngờ về công tước.
Cậu mà cũng làm nũng như vậy sao?
Tử Hoa như công chúa nhỏ được Lập Viễn dễ dàng bế lên phòng.
Y không ngờ nhìn cậu như vậy mà lại rất nhẹ, nhấc cái là được, không khác gì cái gối cả.
“Ta muốn đi tắm, ngươi vào kì lưng cho ta” Tử Hoa không quan tâm Lập Viễn đỏ tai vì cậu nói của cậu.
Tử Hoa cởi áo tắm đi vào trong nhà vệ sinh rồi ngồi vào bồn tắm lớn.
Bồn tắm này có thể chứa đựng được tận 4-5 người lận.
Nguyên chủ từng làm tình với 4 cô gái trong nơi này.
Thật là không thể đùa được với nguyên chủ mà.
Sức mạnh cũng khoẻ thật nhưng lúc bị đè thì nó lạ lắm.
Lập Viễn hơi run run ngồi xuống bên cạnh thành bốn tắm.
Y lấy xà phòng tạo bọt rồi xoa lên đầu cậu.
Tử Hoa hai mắt nhắm lại hưởng thụ.
Bồn tắm được rải cánh hoa hồng chứ không phải là máu tươi của trinh nữ như mọi khi.
Lập Viễn có thể thi thoảng thấy hai đầu v* dưới mặt nước.
Nhưng thứ y muốn thấy nhất thì đã bị mấy cánh hoa hồng che lấp.
Y gội đầu xong thì xoa xà phòng lên người cậu.
Lập Viễn hai tay không biết cố tình hay vô tình mà khi xoa bóp cứ chà xát vào đầu v* của cậu.
Tử Hoa không nhịn được mà khẽ rên lên.
Lập Viễn hai mắt chỉ còn là tình dục nhìn cậu.
Duơng vật bên dưới đã sớm cươ ng cứng.
Lập Viễn khẽ nuốt nước bọt.