Mau Xuyên Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân


“Đi đâu thế mỹ nhân” Bàn tay bàn thỉu của nam nhân sờ đến mông cậu mà bóp.

Mạc Tử Hoa run rẩy không dám phản kháng chỉ có thể tuyệt vọng kêu gào hệ thống
“Giúp ta đi Bạch Kim, họ sắp làm chuyện bẩn thỉu rồi”
[Thực xin lỗi kí chủ nhưng đây không nằm trong quyền lợi của tôi.

Nhưng nam chủ ở gần đây, cậu chỉ cần chạy theo chỉ dẫn của tôi là được]
Mạc Tử Hoa hướng đôi mắt phiếm hồng lên nhìn tên cầm đầu của đám người đấy.

Dù là nam nhi nhưng lại xinh đẹp ai nỡ từ chối chứ.
Cậu tiến đến đạp vào của quý của tên đấy rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“A..” Cậu bị va phải một nữ sinh, tưởng rằng có người giúp đỡ nhưng người đấy lại là nữ chính Lạc Khả Vi.
“Làm ơn cứu tớ bọn họ có ý định làm điều xấu với tớ”
“Sao lại để nó bỏ chạy? có mỗi việc nhỏ thôi cũng không làm được”
“Khả Vi…cậu”
“Cậu cái gì mà cậu? mày câu dẫn người yêu tao xong lên giường với anh ấy mà còn tư cách để gọi tao là bạn sao? không xứng”
Ngẫm lại thì cậu đúng là sai thật nhưng trước nay Mạc Tử Hoa chính là có chủ rồi thì cậu lại càng có mong muốn chiếm đoạt.
“Không có mà..làm ơn”
“Chơi chết nó đi”
[Nam chủ ở gần]
“Làm ơn! có ai không cứu tôi với”
“Hét to vào! mọi người đã về hết rồi sẽ chẳng có ai giúp mày đâu”
“Buông tôi ra đi mà…làm ơn” Tay chân cậu bị mấy người bọn họ giữ chặt, quần áo bị xé làm đôi.

Làn da như bạch ngọc, hai đầu v* hồng phấn cứ thế hiện rõ trước mặt đám người kia.
Mấy người không nhịn được mà sờ nắn cúi xuống ngậm lấy đầu v* của cậu
“Tránh xa tôi ra” Mạc Tử Hoa sướng quá, bên dưới ***** **** rồi nhưng vẫn phải cố gắng phản kháng
“Lẹ đi Bạch Kim, không ta thật sự sẽ bị họ làm đấy”
[Nam chính đến]
“A!” một tên không nhịn được mà đưa tay vào trong quần cậu đâm một ngón vào c úc hoa.

Không có chất bôi trơn nên bên trong vừa khô vừa bóp chặt giữ lấy ngón tay của nam nhân kia.
“Khả Vi…cầu xin cậu”
“Mau lên sao chúng m lâu thế” Lạc Khả Vi nôn nóng muốn xem phản ứng của Trầm Lăng khi thấy người tình của mình ti tiện như nào dưới thân mấy người đàn ông.
“Mẹ nó! không cần gel cũng tự chảy ra d*m dịch, quả thực là thiếu thao”

“Tôi không có..Ha\~ buông ra” Hai ngón tay điên cuồng trong nhục huy*t cậu ra vào.

Không thể..nếu nam chính đến và thấy cậu ra khi bị tên khác thao thì sao.
Mạc Tử Hoa liều mạng vùng vẫy.

Tay chân bị giữ đến ửng đỏ.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Trầm Lăng nhìn thiếu niên bị đám người ghì chặt, cả người toàn vết bầm cùng vết cắn, không có nổi mảnh vải che thân.
Tiếc là Lạc Khả Vi đã rời khỏi từ 1 phút trước rồi.

Thật là, kế hoạch đã gần như là hoàn hảo rồi.

Cậu yếu ớt dùng ánh mắt ngập nước cầu cứu Trầm Lăng
“Buông cậu ấy ra” Bọn kia có ngu mới không làm theo lời, ai chẳng biết địa vị của Trầm Lăng trong trường này không tầm thường.

Từng có một lần rất nổi vì tin Trầm Lăng một mình đáng đám người côn đồ đến trọng thương mà bản thân chỉ xước 1 tí.
Bọn họ co giò bỏ chạy để lại Mạc Tử Hoa run rẩy khóc nấc lên.

Trầm Lăng đau lòng lấy áo mình khoác cho cậu.
“Tránh xa tôi ra! Tôi rất bẩn…”
“Không bẩn”
“Tất cả tại anh dồn tôi đến bước đường này! Nếu anh không bắt ép tôi thì làm gì có chuyện này xảy ra chứ”
“Tôi xin lỗi”
[Độ hảo cảm : 55]
“Tại sao cứ phải là tôi chứ” Trầm Lăng yên lặng để cậu nằm trong lòng mình mà khóc đến ngất lịm đi.

Xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu, Trầm Lăng cảm thấy mình thật sự thích người này.

Nhưng lại không muốn câu gặp nguy hiểm.
Mạc Tử Hoa tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ, đây là nhà của Trầm Lăng.

Vừa nhắc đến hắn đã bê cháo vào, thấy cậu tỉnh dậy.
“Ăn chút cháo đi”
“Buông tha cho tôi đi”
“Ăn đi rồi tôi sẽ tính đến chuyện đấy sau” Trầm Lăng đau lòng khi cậu vì câu nói đấy mà không bàn đến cháo nóng mà ăn liên tục.
“Ăn từ từ thôi, cháo rất nóng”
“Tôi no rồi, giờ anh buông tha cho tôi đi”

[Độ hảo cảm:60]
“Tôi như ngày hôm nay là tại anh!”
“Đừng nháo” Trầm Lăng nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Hắn có gọi điện nói với mẹ cậu là cậu sẽ ở đây một thời gian để tiện cho việc học tập.

Mẹ cậu không những không ngăn cản mà còn cảm ơn hắn vì đã chiếu cố cậu.
“Cậu và Khả Vi hợp sức lại để bắt nạt tôi như vậy cảm thấy vui lắm sao?” Mạc Tử Hoa hai mắt ngấn lệ nhưng bộ dạng lại vô cùng kiên cường.
[Độ hảo cảm: 65]
“Khả Vi làm việc này?”
“Nếu cậu và cô ấy ghét tôi thì có thể nói tôi sẽ tránh mặt nhưng tại sao lại cứ phải làm nhục tôi như vậy chứ”
[Ting!
Nhiệm vụ bổ sung đã hoàn thành
Đã nhận: Hương thơm cơ thể tự nhiên
Cập nhật thông tin:
Họ và tên: Mạc Tử Hoa
Tuổi: 24
Chiều cao, cận nặng: 1m73, 56kg
Thể lực: 60/10000
Cúc hoa: 50/1000
Bổ trợ: Hương thơm cơ thể tự nhiên, khả năng tự tiết d*m dịch ( thưởng người mới) ]
“Thể lực như vậy là tôi rất yếu sao?”
[Dạ vâng thưa kí chủ]
Trầm Lăng im lặng dường như hiểu được mọi điều rồi.

Vốn dĩ hắn thích Lạc Khả Vi vì sự hoạt bát và đáng yêu nhưng khi biết sự thật thì quá thất vọng.

Tuy không biết có đúng sự thật hay không nhưng hắn lại tin vào Mạc Tử Hoa vì cậu rất ngây thơ, sẽ không làm ra việc này.
Dù như nào thì vẫn phải điều tra rõ.

Nếu là sự thật thì hắn sẽ chia tay với Lạc Khả Vi, sau đấy quang minh chính đại đến với cậu.
Mạc Tử Hoa nằm mãi không ngủ được nên cũng cố gắng nhấc người ra khỏi giường chân trần đi xuống bếp.


Cậu lịch sự chào quản gia cũng như những người làm ở đây.
Mạc Tử Hoa vui vẻ cùng làm bánh với đầu bếp với mọi người.

Trầm Lăng trở về bắt gặp nụ cười như ánh mắt trời rọi thẳng về phía y vậy.
[Độ hảo cảm: 70]
“Cậu trở về rồi sao? Tôi có làm bánh kem đấy đợi chút” Mạc Tử Hoa hí hửng mang bánh kem mặc dù hình thù không đẹp lắm nói thẳng ra là xấu, được rác lên là bột matcha với mấy loại trái cây.
“Ăn thử đi tôi làm đó nha”
“Cậu làm thật sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu cậu không ăn chính là chê tấm lòng của tôi đó nha”
“Được được tôi ăn” Hình dạng không đẹp nhưng mùi vị không tệ, bánh khá ẩm và xốp, kem bên ngoài hơi ngọt nhưng ăn kèm với trái cây thì rất vừa miệng
“Như nào? ngon không” Khuôn mặt cậu lúc này viết chữ mau khen tôi đi to đùng.

Trầm Lăng bật cười rồi hôn lên má cậu
“Rất ngon”
[Độ hảo cảm: 75]
“Mọi người cũng ăn đi” Nếu không có Trầm Lăng ở đây thì may ra họ mới.

Chủ nhân rất đáng sợ, làm sai sẽ bị phạt rất nặng
“Mạc thiếu gia cứ ăn đi chúng tôi không có đói” Trầm Lăng hài lòng với câu trả lời của quản gia.

Bánh kem này là cậu làm cho hắn, tuyệt đối không được cho ai ăn hết.
Trầm Lăng làm bài tập còn cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng y như cô vợ nhỏ.

Chốc lát y lại cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.
Mạc Tử Hoa vô cùng hưởng thụ cảm giác chỉ càn nằm im còn bài tập thì y sẽ làm hết cho cả cậu.
Không biết Lạc Khả Vi như nào rồi nhỉ?
“Bạch Kim, nữ chính với nam chính độ hảo cảm như nào”
[Độ hảo cảm với nữ chính: 10]
“Sao lại thấp vậy?”
[Tiểu tổ tông của tôi ơi cậu biết thừa gia thế của Trầm Lăng thì điều tra người đứng sau vụ này dễ như ăn kẹo còn gì nữa]
“Ừ ha”
“Bé con, em suy nghĩ đến ai vậy?”
“Không có…chỉ là anh với Khả Vi hai người vẫn quen nhau, tôi với cậu không nên tiếp tục mối quan hệ này”
“Tôi chia tay với cô ấy rồi”
“Vì tôi sao?”
“Không phải” Trầm Lăng đặt cậu ngồi trên giường, từ trong quần lôi ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có 2 chiếc nhẫn đính đá nhìn qua là biết mắc tiền rồi.
“Có lẽ hơi vội nhưng Tử Hoa em có thể làm người yêu tôi không?”
“Cái gì?”
“Tôi thích em, làm người tôi đi..nếu không tôi sẽ san bằng nhà của em”
“Cậu là đang cầu hôn hay đe doạ vậy?”
“Cả hai”

“Tôi sao có thể từ chối được chứ đúng không”
“Cậu đồng ý sao?”
“Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại”
“Không được! Cậu đồng ý rồi không được nuốt lời” Mạc Tử Hoa không ngờ Trầm Lăng lại có vẻ mặt đáng yêu như vậy nha\~ thật dễ thương
________________
Nữ chính không cánh mà bay, như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Hai người quen nhau cả trường đều biết, còn có nguyên 1 nhóm tên là LăngHoa, những thành viên đều là fan couple của cậu và hắn.
Độ hảo cảm cũng là 85 rồi.

Nhưng mãi dù làm cách nào từ nấu ăn hay quyến rũ trên giường cũng đều không hiệu quả.

Mạc Tử Hoa thẫn thờ ngồi ở cửa nhặt rau cho mẹ.
“Reng…reng…”
“Số lạ? ai gọi vậy nhỉ”
“Alo”
“Gặp tôi ở quán cà phê gần nhà cậu”
“Ai vậy?”
“Ra rồi biết” Mạc Tử Hoa tò mò nên vẫn cứ ra điểm hẹn dù không biết đối phương là ai.

Cậu còn có hệ thống nên không có lo.
Trong góc người phụ nữ đeo trên mình trang sức đắt tiền, quần áo hàng hiệu đeo kính râm, làm như mình là người nổi tiếng không bằng.

Xí!
Mạc Tử Hoa đi đến ngồi xuống phía trước đối phương.

Bà ta bỏ kính xuống, nhan sắc nhìn qua chỉ hơn 30 tuổi mà thôi.
“Tôi là mẹ của Trầm Lăng, tôi không muốn cậu quen con tôi.

Ra giá đi, cần bao nhiêu để cậu rời xa con trai tôi”
“Cháu không cần tiền của bác”
“Vậy chắc cậu không biết mẹ mình đang bị ung thư nhỉ? bệnh tình rất nặng rồi.

Nếu ở đây khả năng sẽ không chữa được nhưng tôi có quen biết một bác sĩ rất giỏi ở nước ngoài, có thể chữa khỏi cho mẹ cậu”
Mạc Tử Hoa bán tính bán nghi hỏi hệ thống, lời bà ta nói không có sai.

Dù sao hảo cảm cũng không tăng, thêm tí mắm tí muối cho mặn mà cũng không tồi.
Mạc Tử Hoa có kêu hệ thống đặt camera giấu kín quay cảnh nói chuyện của hai người từ đầu đến cuối.
“Được…làm ơn hãy cứu mẹ tôi” Mạc Tử Hoa khoé mắt đỏ ứng như muốn khóc, bộ dạng kiên cường cắn môi.
“Tôi là người không nói dối, 8 giờ sáng mai ra sân bay sẽ có người đến đón cậu cùng mẹ sang Mỹ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận