Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

"Tiểu Bát, người kia có phải khí vận tử mà ngươi nói không? Em gái Âu Càn?" Nam Tầm vẻ mặt bình tĩnh hỏi Tiểu Bát.

Tiểu Bát: "Không sai, là cô ta. Khí vận thêm thân, ở khoảng cách thật xa gia cũng đã cảm nhận được."

Nam Tầm nhàn nhạt hỏi: "Tên là gì, ta quên rồi."

"Âu Tinh Đóa."

Tiểu Bát vừa dứt lời, Nam Tầm đã thấy Âu Càn đang đứng cạnh cô thoáng đi về phía trước hai bước, có vẻ hơi bất ngờ nhìn người tới: "Đóa Đóa? Sao em lại tới đây?"

Ánh mắt Nam Tầm bỗng trầm xuống.

Âu Tinh Đóa chạy nhanh đỏ bừng cả mặt. Cô dừng lại trước mặt Âu Càn, thiếu chút nữa thì nhào lên.

"Anh, em nhờ chú Trương đưa em tới, ba cũng đồng ý rồi." Âu Tinh Đóa dứt lời, giọng dần dần nhỏ xuống: "Anh, hôm nay anh còn chưa gọi cho em, hôm nay là sinh nhật em mà."

Âu Càn nhướng mày: "Lần trước không phải đã nói rồi sao?"

Âu Tinh Đóa bất mãn chu chu miệng: "Chúc trước sao có thể so với chúc đúng ngày?" Nói rồi, mang vẻ mặt kỳ vọng nhìn Âu Càn: "Anh, anh xem em phải đi một chuyến thật xa tới đây, thật không dễ đó. Anh có thể sắp xếp cho em một chỗ ở không, anh sẽ không nhẫn tâm đuổi em đi vậy chứ?"

Âu Càn nhìn chằm chằm cô bé trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Em đi hỏi đạo diễn Uông đi. Nếu ông ấy nói có chỗ thì em ở lại một đêm. Nếu không có, lập tức kêu chú Trương đưa em về đi ngay tối nay đi."

Âu Tinh Đóa nghe được lời này liền cười, vẻ mặt đắc ý nhìn trợ lý phía sau lưng anh: "Trước khi tới em đã hỏi Tiểu Chu rồi, anh ấy nói có phòng trống."

Âu Càn lạnh lùng liếc Tiểu Chu.

Tiểu Chu cười gượng giải thích: "Em thấy anh vẫn luôn bận đóng phim, nên quên mất phải nói mấy chuyện vụn vặt này. Trước đó tiểu thư Đóa Đóa xác thật có hỏi em, khụ, sau đó em liền đi tìm hiểu một chút, khách sạn thật là có phòng trống."

Âu Tinh Đóa đắc ý le lưỡi với anh, làm mặt quỷ.

"Tùy em." Âu Càn ném một câu cho Âu Tinh Đóa. Anh theo bản năng quét mắt nhìn Đan Thủy, trong mắt không khỏi xẹt qua chút khó hiểu.

Âu Tinh Đóa không rời đi, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên xem Âu Càn quay cảnh đêm cuối cùng.

"Ba, hai, một, action!"

Trong thư phòng, Kỷ Kình đã qua cơn bão nổi nhặt lên bức họa trên đất, trầm mặt đem nó đi đốt.

Mà lúc này, Dương Vũ Nhu cũng vừa khéo pha trà bưng tới.

Nàng cười khanh khách nhìn hắn, dịu dàng nói: "Đại nhân, uống chút trà nhuận họng đi. Là trà Ô Long người thích nhất đó."

Kỷ Kình nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng, nụ cười làm người thư thái trước kia giờ khắc này lại trở nên phá lệ chói mắt.

Giả, hết thảy đều là giả!

Lửa giận vừa áp chế xuống lại một lần nữa bùng lên. Kỷ Kình một phen túm lấy nữ tử.

Dương Vũ Nhu giật mình hô lên, nước trà vừa pha vỡ choang ra đất. Ấm trà và chén trà đều chia năm xẻ bảy, nước chảy lênh láng, hương trà tản ra bốn phía.

"Đại nhân, người làm sao vậy?" Dương Vũ Nhu hoảng sợ hỏi.

Kỷ Kình thô bạo đẩy nàng vào tường, không nói gì trực tiếp hôn xuống, kéo rớt váy của nàng.

Âu Tinh Đóa đứng một bên xem diễn đột nhiên trợn tròn mắt, đứng phắt dậy, thiếu chút nữa đã hét ra tiếng.

Anh hai trước kia đều đóng vai vương thất quý tộc với danh môn ưu nhã cao quý gì gì đó, khi nào lại bắt đầu đóng loại nhân vật như này. Thế, thế mà cường hôn một cô gái, lại còn thô bạo như vậy!

Tuy rằng không phải hôn miệng, nhưng mà hôn mặt, hôn cổ, hôn xương quai xanh... cũng quá thân mật đi?

Vào lúc tiếng hét kinh hãi của Âu Tinh Đóa kẹt lại giữa cổ, đạo diễn Uông đột nhiên hô một tiếng: "Cắt!"

"Đan Thủy, lúc này rồi sao cô còn thất thần được hả?" Đạo diễn Uông nổi giận gầm lên.

Ông tức quá chừng, cái cảnh vừa rồi phải xé quần áo lại còn quăng ấm nước, đạo cụ đều mẹ nó đắt lắm đó!

Nam Tầm vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi đạo diễn Uông, chúng ta thử lại đi ạ."

Đạo diễn Uông nhỏ giọng lầm bầm: "Thời khắc mấu chốt lại như xe tuột xích, cái cô nhóc chẳng tâm huyết này."

Âu Càn không khỏi tà tà lườm ông, xì một tiếng: "Chuyện có gì lớn, đến mức đó sao? Nếu không phải hai người chúng tôi quay cảnh này, nói không chừng ông đã cho đối phương NG bảy, tám lần rồi."

Đạo diễn Uông tức khắc nghẹn họng trăn trối.

Tổ tông, tôi sai rồi được chưa. Dù gì cậu cũng là nhà đầu tư lớn nhất bộ này, sao ông đây phải tiết kiệm tiền cho cậu?

"Âu Càn, cậu với Đan Thủy ra thảo luận lại kịch bản, bồi dưỡng cảm xúc đi. Đừng để xảy ra sự cố lần nữa." Giọng điệu đạo diễn Uông hơi tốt lên một tí.

Bởi vì trước đó Đan Thủy thể hiện vô cùng tốt, đạo diễn Uông xém đã quên cô là người mới, nên mới dùng tiêu chuẩn dành cho diễn viên lâu năm đánh giá cô, rống một tân binh như thế xác thật là có hơi quá đáng.

Âu Càn đưa Nam Tầm qua một bên, hơi nhíu mày nhìn cô: "Đan Tiểu Thủy, từ vừa nãy bắt đầu, tôi đã nhận thấy em có chút không bình thường. Em giống như khá là... bồn chồn?"

Nam Tầm mím môi, héo úa nói: "Không có gì, em chỉ bỗng dưng nghĩ tới mấy chuyện không hay, cho nên thất thần. Xin lỗi anh Càn ạ, đã nói phải qua trong một lần, lại làm anh thất vọng rồi."

Âu Càn ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Trầm mặc trong chốc lát, anh đột nhiên mở miệng hỏi: "Có phải có liên quan đến cô bé vừa tới hay không? Đan Tiểu Thủy, không phải em đang... ghen đấy chứ?"

Nam Tầm ngẩn ra, lập tức khoa trương "oa" một tiếng: "Anh Càn, anh giỏi quá! Vậy mà anh cũng nhận ra được?"

Âu Càn nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, khẽ cười ra tiếng: "Yên tâm, đó chỉ là người không liên quan, không quan trọng bằng em."

Nam Tầm nghe lời này, không khỏi cong miệng cười: "Âu Càn, anh là bạn trai em định sẵn rồi. Nhớ rõ nha, trừ khi anh từ chối em một cách rõ ràng, nếu không trong lúc này, anh không được đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu mà bị em phát hiện, hừ hừ ~"

Khóe miệng Âu Càn nhếch lên, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đan Tiểu Thủy, thay vì lo trinh tiết của tôi, không bằng nghiêm túc nghiên cứu cảnh tiếp theo đi. Em mà còn thất thần như vậy nữa, có phải còn muốn tôi hôn em thêm mấy lần không?"

Mặt Nam Tầm đỏ lên, trừng anh một cái: "Hôn mặt hôn cổ thôi mà, em mới không hiếm lạ đâu."

Âu Càn không khỏi đỡ trán bật cười: "Đan Tiểu Thủy, em đang gián tiếp quyến rũ tôi sao?"

Không muốn anh hôn mặt hôn cổ, chẳng lẽ muốn anh hôn cái miệng nhỏ của cô?

***

Nam Tầm tràn đầy sức sống, trạng thái lần đóng phim thứ hai vô cùng tốt, hai người thuận lợi quay xong cảnh này.

Vào lúc đạo diễn Uông hô "cắt", Nam Tầm dường như còn đắm chìm trong vai diễn chưa hoàn hồn. Vẻ mặt của cô rơi vào mắt Âu Tinh Đóa đứng ngoài quan sát thì cứ như đang nhấm nháp dư vị cốt truyện vừa rồi.

Âu Tinh Đóa tức giận cực kỳ, mấy cô sao nữ ở làng giải trí có phải đều không biết xấu hổ vậy không? Kỹ thuật diễn rõ ràng rất tốt, vừa rồi lại cố ý thất thần!

Lần trước đến thăm ban, cô còn bắt gặp một cô tranh thủ lúc đóng phim dán chặt lên người anh hai. Sau lại truyền ra mấy "cảnh nóng" của hai người. Đây không phải muốn bám anh hai để lăng xê sao? Vì nổi tiếng thật đúng là cái gì cũng làm được!

Nam Tầm nhận thấy một tầm mắt khinh thường, không khỏi nhìn qua.

Cô liếc Âu Tinh Đóa một cái, đột nhiên hỏi Tiểu Bát: "Hướng đi chính của khí vận tử thế giới này là gì?"

Tiểu Bát trả lời: "Ở thế giới tồn tại đại Boss phản diện giá trị ác niệm 100, khí vận tử chỉ có hai con đường hoàn thành mục tiêu. Một là tiêu diệt vai ác, hai là cảm hóa vai ác để tiêu trừ hết giá trị ác niệm. Ngươi cảm thấy cái cô dặt dà dặt dẹo như Âu Tinh Đóa sẽ xài cách nào?"

Nam Tầm nhàn nhạt nói: "Ngươi là nói, cô ấy cuối cùng sẽ cảm hóa Âu Càn, khuyên hắn từ bỏ thù hận?"

Tiểu Bát "chậc" một tiếng: "Đâu chỉ cảm hóa Âu Càn, cô ta là hóa thân của thiện lương và hồn nhiên, cô ta đi đâu cũng tản ra các loại tốt đẹp! Là kiểu người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."

Nói xong, Tiểu Bát dừng một chút: "Ta đếm thử coi ha. Chưa tính những ai có hảo cảm với cô ta, đàn ông yêu cô ta đến chết đi sống lại có tổng cộng cả thảy bốn người."

Nam Tầm:...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui