Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Edit: RED/ Beta: PaduC, Bánh Bao Không Nhân, tranthayday

Khi Âu Càn ôm cô dâu vào lễ đường, các tân khách đều cười vang.

Thật đúng là, cô dâu cũng đâu phải không có chân, anh còn ôm người trở lại. Hơn nữa, như vậy là không hợp quy củ, cô dâu phải khoác tay ba mình tiến vào lễ đường mới đúng.

"Này Âu Càn, anh chẳng đúng trình tự gì cả. Có ai bỏ mặc khách khứa rồi tự mình chạy trước như vậy bao giờ đâu?" Vân Kỳ hài hước đánh tiếng, dẫn đầu tiến về phía anh.

Thế nhưng khi thấy rõ cô gái trong ngực Âu Càn, anh đột nhiên cứng đờ tại chỗ, hai mắt trợn trừng.

Váy cưới của Đan Thủy bồng bềnh kéo dài thật xinh đẹp. Lúc này cô yên lặng dựa vào ngực Âu Càn, trên trán bị đâm ra một hố lớn, máu tươi chảy dọc khuôn mặt cô.

Cả gương mặt đều là máu.

Hai mắt cô nhắm nghiền, môi đỏ hé mở, tựa như còn lời gì muốn nói.

Vân Kỳ há hốc miệng, bỗng dưng cảm thấy như nghẹt thở: "Âu Càn... Đan, Đan Thủy... cô ấy..."

Âu Càn trực tiếp ôm Đan Thủy lướt qua.

Anh đi tới trước mặt chủ hôn, nói với ông: "Chúng ta bắt đầu đi."

Chủ hôn bị tình trạng của cô dâu dọa sợ, lui nhanh về sau một bước dài. Các tân khách cũng phát hiện khác thường, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Tống Giai Nguyệt và đoàn người đưa dâu lục tục tới. Tống Giai Nguyệt khóc đến thở hổn hển.

Mẹ Đan biết Đan Thủy xảy ra tai nạn xe cộ đã ngất đi, được người đưa đến bệnh viện. Mắt ba Đan đỏ rực nhìn Đan Thủy trong ngực Âu Càn, thiếu chút không kìm được nước mắt.

Âu Càn đặt cô dâu trong ngực mình lên ghế, cười nhàn nhạt với chủ hôn: "Cô ấy hơi mệt nên ngủ rồi. Nhưng không sao, có vấn đề gì chúng tôi vẫn có thể cùng nhau trả lời."

Cổ họng chủ hôn khô khốc, nghẹn hồi lâu mới hướng về các vị khách khứa: "Kính... Kính thưa quý ông, quý bà, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Vô cùng vinh hạnh được gặp các vị tại đây, cùng nhau chứng kiến tình... tình yêu thuần khiết, trung trinh không đổi của cậu Âu Càn và cô Đan Thủy..."

Nghi thức cô dâu khoác tay ba mình bước chậm lên sân khấu phải bỏ, nghi thức trao tay cũng bỏ, nhạc lễ cũng không được tấu vang.

Chủ hôn trực tiếp hỏi lời thề nguyện.

"Kế tiếp, xin mời cô dâu chú rể đứng đối diện nhau." Chủ hôn mấp máy môi, cổ họng không khỏi phát khô, miệng cũng dần trở nên khô khốc.

Âu Càn xoay người, cẩn thận điều chỉnh hướng ghế dựa, để cô dâu ngồi trên ghế đối diện với mình.

Ánh mắt anh dịu dàng, khóe miệng ngậm cười nhìn cô gái mặt đầy máu.

Đây là Đan Tiểu Thủy của anh, là cô dâu của anh, là... Âu phu nhân của anh.

"Mời chú rể đặt tay phải lên trái tim. Cậu có nguyện cùng cô gái trước mặt kết làm vợ chồng, dùng danh nghĩa người chồng chăm sóc cô ấy một đời một kiếp, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khỏe mạnh cũng như ốm đau, dù cho trẻ trung xinh đẹp hay già yếu, đều sẽ yêu thương, tôn trọng cô ấy mỗi ngày suốt đời, dùng hết sức mình để chiều chuộng cô ấy, làm cô ấy hạnh phúc. Cậu có nguyện ý không?"

Âu Càn ấn tim mình, trầm giọng nói: "Tôi đồng ý!"

Chủ hôn nhìn về phía cô dâu mặt đầy máu đã không còn hơi thở, tuy cả người tê dại vẫn gắng sức bình tĩnh nói: "Mời cô dâu cũng đặt tay phải lên vị trí trái tim. Nhìn chú rể đẹp trai, kiên định trước mặt, con có hứa dùng danh nghĩa người vợ cùng cậu ấy đi hết cuộc đời. Những ngày tháng trong tương lai, có lẽ tươi sáng đầy ánh nắng, có lẽ sẽ lầy lội nhấp nhô, con vẫn sẽ mãi yêu cậu ấy, tôn trọng cậu ấy trước sau như một, không rời không bỏ. Con có nguyện ý?"

Âu Càn nâng tay Đan Thủy đặt lên vị trí trái tim cô, cười nói: "Cô ấy nói, cô ấy nguyện ý."

Tiếp theo là trao nhẫn.

"Thời điểm tín vật tình yêu đeo lên ngón áp út của đối phương, trái tim rực cháy tình yêu của hai người càng thêm gắn bó khăng khít, cũng hóa lời thề non hẹn biển thành vật trên ngón áp út. Chú rể, bây giờ cậu có thể mở rộng vòng tay người chồng đi ôm hôn cô dâu xinh đẹp của mình! Tôi tin rằng, người yêu nhau sẽ mãi ở bên nhau. Vào mỗi sớm mai khi mặt trời mọc, cùng nhau tận hưởng ánh bình minh rạng rỡ; vào mỗi buổi hoàng hôn khi mặt trời lặn, cùng nhau đắm chìm trong ráng chiều tà."

Nói đến đoạn sau, bản thân ông cũng muốn khóc. Chủ trì qua nhiều hôn lễ như vậy, đây là lần đầu tiên chứng kiến người sống cùng người chết cử hành hôn lễ.

Âu Càn cúi người, dịu dàng ôm lấy đầu cô dâu, bờ môi chạm nhẹ lên lỗ thủng đẫm máu, hạ xuống một nụ hôn.

Chờ khi anh rời khỏi, bờ môi bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng anh lại cười vui vẻ vô cùng.

Các tân khách bị hành vi biến thái của Âu Càn dọa sợ. Thế nhưng, trong nháy mắt nhìn Âu Càn hôn cô dâu, bọn họ đã nhịn không được rơm rớm nước mắt.

Có người khẽ khóc ra tiếng, tiếp đó là từng tràng tiếng khóc liên tiếp.

Đôi uyên ương này khiến tất cả mọi người hâm mộ không thôi, chẳng ai ngờ tới kết cục lại là bi kịch.

Lục Thích Thiên vẻ mặt buồn bã nhìn đôi tân nhân, Âu Tinh Đóa đứng cạnh anh đã không nhịn được khóc rống lên.

Cô sai rồi, cô sai thật rồi.

Cô từng cho rằng ông trời nhân từ với tất cả mọi người, thế giới này luôn tràn ngập chân-thiện-mỹ. Thế nhưng! Gạt người, đây đều là gạt người! Người thân mà cô yêu thương vứt bỏ cô, người cô cho rằng sẽ hạnh phúc mãi mãi lại bị ông trời cướp đi hạnh phúc.

Đây là tại sao? Rốt cuộc tại sao!

***

Nhà giàu số một cả nước Âu Càn cả đời không lập gia đình, không đúng, anh đã kết hôn, với Đan Tiểu Thủy mà anh yêu nhất. Chỉ là kỉ niệm ngày cưới của họ trùng hợp cũng là ngày giỗ của Đan Thủy.

Đây là một giai thoại. Mọi người còn nhớ rất rõ, khi Âu Càn quỳ một gối trong lễ trao giải Kim Điêu cầu hôn Đan Thủy đã cười thoải mái đến nhường nào. Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này vì sao lại không thể đầu bạc răng long?

Ngày Đan Thủy qua đời, trên mạng tràn ngập tiếng khóc than, mọi người đau đớn mắng tên tài xế say rượu lái xe đó.

Nhiều đường đều đang kẹt xe, vì sao chỉ có con đường cuối cùng là không? Vì sao tên tài xế say rượu hết lần này đến lần khác phải xông tới ngay lúc đó...

Hết thảy quá mức kỳ quặc, thật giống như, ông trời đã sớm chờ ở đó, chờ để đánh nát hạnh phúc của hai người.

Thật quá độc ác! Thật quá tàn nhẫn!

Âu Càn tâm bệnh tích tụ mà qua đời, năm ấy mới gần ba mươi ba tuổi. Có bao nhiêu người khóc đỏ mắt, có bao nhiêu người tự an ủi bản thân, anh không phải đã chết, anh chỉ đang đi tìm... Đan Tiểu Thủy của anh.

- ------

Âu Càn: Đan Tiểu Thủy, anh có một bí mật vẫn không nói cho em, anh từng mơ thấy em vô số lần. Tuy rằng trong mơ em mang một gương mặt khác, nhưng anh biết, đó là em.

Anh nói không tin kiếp trước kiếp này, thật ra chỉ đang lừa mình dối người. Anh chỉ muốn em yêu anh của hiện tại, chỉ là Âu Càn, mà không phải người khác.

Có phải em vẫn nhớ rõ chuyện kiếp trước?

Chắc rồi, anh đã phát hiện.

Anh vẫn luôn muốn hỏi em, Đan Tiểu Thủy, người em yêu rốt cuộc là anh của đời trước, hay là... anh bây giờ?

Anh rất ích kỷ, cũng rất hẹp hòi. Mặc kệ đời trước có thế nào, anh đều hy vọng người em yêu chính là anh của hiện tại.

Âu Càn, chỉ yêu Đan Tiểu Thủy, không liên quan đến đời trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui