Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu

Đám người nghe xong lại ầm ĩ lên.

Vừa rồi Tiếu Dao nói muốn cưới Ánh Hàn, bọn họ chỉ cho rằng Tiếu Dao muốn nghênh ca nhi hoa lâu Ánh Hàn về làm sườn phu. Nữ nhân nhà quan lại thế gia đều tam phu bốn hầu; tuy nói chung là thế, nhưng tam phu là có thật: chính phu và hai sườn phu.

Chỉ có chính và hai sườn phu mới có thể gọi là "cưới".

Song đừng nói tới chính phu, cho dù là sườn phu, bằng thân phận của bọn họ cũng sẽ không cưới một ca nhi hoa lâu. Đối với loại người hèn mọn đó, phong cho cái "phu hầu" đã là cao lắm rồi.

Cho nên mọi người chưa từng nghĩ đến, Tiếu Dao nói "cưới" ở đây, không phải cưới làm sườn phu, mà là chính phu!

"Tiếu Dao bị rồ thật rồi, lại dám nghĩ đến chuyện cưới một ca nhi hoa lâu đi làm chính phu?"

"Đúng đó, bá tánh bình thường cũng chả dám cưới một ca nhi hoa lâu làm chính phu. Loại ca nhi không đàng hoàng này sao có thể làm chính phu chứ, còn là chính phu của Tiếu đại tiểu thư Tiếu phủ nữa?"

Từ nãy đến giờ Thu Song vẫn luôn không hé răng. Hắn ta cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi bên người Lâm Nguyệt Cẩm. Song nghe được những lời bàn tán ấy, hai tay đặt trên chân bất giác siết chặt.

Đúng vậy, ca nhi hoa lâu bọn họ thật không lên được mặt bàn, cả đời đều không thể làm chính phu. Nhưng không được làm chính phu cũng không sao, hắn có thể đi lên từ phu hầu, bò lên từng chút lên vị trí sườn phu chỉ sau chính phu.

Thế nên khi Lâm Nguyệt Cẩm hứa hẹn cho hắn vị trí phu hầu, hắn tin. Hắn vứt bỏ Tiếu Dao, chẳng sợ nhìn ra được sự chân thành trong mắt nàng, nhưng thế thì sao? Tiếu phủ kém hơn Lâm hầu phủ. Dẫu là phu hầu thì hắn cũng muốn chọn một bệ đỡ cao hơn.

Thế nhưng hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện Tiếu Dao đã khác xưa. Ánh mắt nàng nhìn hắn đã không còn thương tiếc cũng như ái mộ dĩ vãng.

Những gì Tiếu Dao vừa nói là thật chăng? Nàng ta thật sự muốn cưới Ánh Hàn Túy Hương Các làm chính phu?

Chính phu, còn là chính phu của một gia đình quan lại. Đây là việc cả đời hắn không dám mơ tới.

Tiếu Dao nói những lời này trước mặt hắn, là đang trả thù hắn chăng?

Nàng sao có thể thích loại ca nhi phong tao như Ánh Hàn? Rõ ràng nàng nói thích hắn mà!

Vì sao lại thay lòng đổi dạ nhanh như thế? Vì sao?

Dù cho hắn chọn Lâm Nguyệt Cẩm, thì đáy lòng hắn vẫn còn chút tình cảm với nàng. Mà Tiếu Dao thì sao, đảo mắt cái đã thích ca nhi khác. Ca nhi kia còn cùng thân phận với hắn, thậm chí là không bằng!

Thu Song giấu đi tất cả ghen ghét nồng đậm và không cam lòng dưới đáy mắt.

Lâm Nguyệt Cẩm cắt ngang tiếng nghị luận ồn ào của đám người, khinh thường nói: "Tiếu Dao ơi Tiếu Dao, khẩu vị ngươi thực ngày càng kém. Ngươi nói xem người này là Thu Song thì cũng thôi, ngươi thế mà nói với ta là Ánh Hàn Túy Hương Các. Một tên đĩ như thế, sao so được với Thu Song của chúng ta. Song Nhi ngươi nói phải không?"

Lâm Nguyệt Cẩm bất ngờ nâng cằm Thu Song, hỏi hắn.

Thu Song buông lỏng bàn tay véo chặt quần áo, ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói: "Ta không quen biết Ánh Hàn công tử ở Túy Hương Các, nhưng nghe nói Ánh Hàn công tử xác thật diễm lệ vô song. Hôm nay hình như Ánh Hàn lọt vào mắt đại tiểu thư Trương phủ, đang đi du hồ với ngài ấy thì phải."

Nam Tầm vừa nghe lời này, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, lạnh lùng liếc gã: "Xem ra Thu Song công tử rất nhàn rỗi, đến khách Ánh Hàn tiếp hôm nay cũng biết?"

Thu Song cúi đầu nói: "Chỉ là vô tình nghe được hạ nhân trong Phương Hương Các nói thôi ạ. Trương đại tiểu thư dùng một ngàn lượng bao Ánh Hàn hai canh giờ. Nếu không tin, Tiếu tiểu thư cứ cho người đến hồ tìm thử. Thuyền Trương phủ tuy kém Hầu phủ, nhưng cũng cực kỳ bắt mắt, nhìn một cái là nhận ra ngay."

Nam Tầm còn chưa lên tiếng, Lâm Nguyệt Cẩm đã ra hiệu cho hạ nhân, cười không ý tốt: "Đi, đi tìm thuyền của Trương đại tiểu thư, sau đó lái thuyền qua, nói ta mời nàng và Ánh Hàn công tử qua đây ngồi một lát."

"Tiểu hầu gia, ngài chưa nghe qua Trương đại tiểu thư kia sao? Nàng ta là con gái duy nhất của Phiêu Kỵ Đại tướng quân chính nhị phẩ. Nghe nói đứng đệ nhất kỳ thi võ năm nay, được phong làm quan rồi."

Một người khác cũng kinh ngạc hỏi: "Trương Tử Kỳ kia ngày thường thanh cao đến vậy, sao hôm nay lại có nhã hứng du hồ?"

Lâm Nguyệt Cẩm không để bụng: "Trương Tử Kỳ giả thanh cao thôi. Chẳng qua là một võ tướng thất phẩm, có gì để đắc ý? Ta không tin ta đã tự mình lên tiếng mời mà nàng ta dám không cho mặt mũi."

Nam Tầm ngầm cười lạnh: Võ tướng thất phẩm dẫu sao cũng do người ta tự mình phấn đấu. Còn cái tước vị "tiểu Hầu gia" của ngươi là ăn bám lão nương ngươi, khoe khoe cái quái gì.

Chỉ chốc lát sau, thuyền quả nhiên xoay đầu. Vừa đi được một đoạn, mọi người đã nghe tiếng hạ nhân đầu thuyền kêu to: "Trương tiểu thư, tiểu hầu gia nhà ta mời ngài và Ánh Hàn công tử lên thuyền ngồi chơi ——"

Đám người nghe xong lời này, đồng loạt liếc về phía Tiếu Dao, đều là vẻ mặt xem kịch vui.

Quả nhiên có thuyền Trương phủ!

Chậc chậc, mới rồi còn thề son sắt phải cưới Ánh Hàn của Túy Hương Các làm chính phu, nháy mắt đã nghe tin Ánh Hàn đang cùng nữ nhân khác du thuyền. Thật đúng là buồn cười.

Sắc mặt Nam Tầm âm trầm.

Tiểu yêu tinh, hôm nay uy phong của ta đều bị chàng quét sạch rồi.

Nếu để ta phát hiện chàng dựa vào ngực nữ nhân khác, trở về ta nhất định sẽ cẩn thận xử lý chàng.

Qua một lúc, đám người nghe tiếng hai thuyền đụng nhau khe khẽ, có hạ nhân đặt một tấm gỗ dài giữa hai thuyền, sau đó có người đạp gỗ bước qua.

Thuyền khẽ lung lay.

Nghe tiếng bước chân, không chỉ dưới hai người.

Đột nhiên, Tiểu Bát nói với Nam Tầm: "Khí vận tử cũng tới."

Ánh mắt Nam Tầm chợt lóe: "Tiểu Bát, hình như đây là lần đầu ngươi nhắc tới khí vận tử thế giới này. Nàng ta có thân phận gì?"

Tiểu Bát: "Là Ngũ hoàng nữ, về sau sẽ đăng cơ. Chủ tuyến thế giới này là khí vận tử diệt trừ chướng ngại trùng trùng cuối cùng đăng cơ vi đế."

"Vậy nghĩa là, chỉ cần không cản trở khí vận tử đăng cơ, đại Boss sẽ không sao hết?"

Tiểu Bát cười ha hả: "Nhưng đại Boss không có khả năng ngồi im đâu, bởi vì mẹ con Ngũ hoàng nữ có thù với đại Boss."

Nam Tầm hơi nhíu mày, đang muốn hỏi lại thì vị võ tướng thất phẩm Trương Tử Kỳ đã vén màn bước vào.

Nàng ta mặc một bộ đoản bào buộc eo màu xanh đen, vóc người cao lớn. Đây là lần đầu tiên Nam Tầm thấy nữ nhân rắn chắc đến vậy.

Phía sau Trương Tử Kỳ là một tùy tùng. Tuy người nọ mặc vải thô, song đường nét khuôn mặt rất sáng sủa, thân hình cũng không cơ bắp khoa trương như Trương Tử Kỳ. Nàng ta hơi cúi đầu, dường như đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Có lời nhắc nhở từ Tiểu Bát, Nam Tầm lập tức đoán được thân phận thật: Ngũ hoàng nữ.

Sau đó nữa là Ánh Hàn một thân áo đỏ. Không biết có phải lời Nam Tầm hôm qua thuyết phục được hắn, hôm nay hắn vẫn mặc áo choàng đỏ trước kia, nhưng vạt áo chỉnh trang lại, không lộ ra cảnh xuân trước ngực, dưới chân cũng đi một đôi giày đen.

Đằng sau là một tiểu ca nhi Túy Hương Các, trong tay tiểu ca nhi đó nâng cây đàn chuyên dụng của hắn.

Ánh Hàn có vẻ như phát hiện ánh mắt Nam Tầm. Hắn liếc mắt nhìn qua, phát hiện là nàng thì đột nhiên ngẩn ra, giây tiếp theo liền bày vẻ mặt đáng thương.

Nam Tầm:...

Gì đấy? Ta còn chưa chất vấn, chàng đã ra vẻ đáng thương trước hồi hả?

Cho nên chàng đang làm nũng với mình đó hả? Ôi tiểu khả ái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui