Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa



Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest

Nam Tầm chẳng phải lo thừa. Bởi vì chuyện ghế bung khỏi đài ở công viên tiếng vang cực lớn, đêm đó thậm chí lên cả thời sự.

Thời sự phát một đoạn video. Trong nháy mắt ghế của cô gái mặt tròn bật ra, video được zoom lên nên không sắc nét lắm.

Không chỉ thời sự, mạng xã hội cũng ngập tràn tin tức này.

Đa số mắng biện pháp an toàn của công viên nọ, nhưng cũng có bộ phận cực nhỏ tò mò về người cứu cô gái mặt tròn.

Có người thậm chí phân tích từ góc độ vật lý, liệt kê ra n khả năng không thể, còn ghi cả công thức tính.

[Phương Trình]: Nhìn vào hình vẽ ta thấy, muốn giữ chặt một người hơn 50kg dưới gia tốc hãm (a) lên tới 3.5 m/s2 là hoàn toàn không thể. Cho nên tôi nghi ngờ video này đã qua cắt ghép. Lầu 15.

[Little Star]: Học sinh giỏi lầu trên, nhiều phương trình thế, sợ vãi. Cơ mà chuyện này đã lên báo, thời sự cũng đưa tin, video không có khả năng bị làm giả đâu. Lầu 16.

[Cocacola]: Này lầu trên trên, bạn nữ kia chưa hơn 50 kí, cùng lắm thì gần thôi. Có điều 50 kí quá sức thật, ngày thường nâng bịch gạo 10kg thôi đã không nổi rồi. Lầu 17.

...

[Người chứng kiến]: Lúc đó tôi có ở hiện trường nè, tận mắt thấy luôn. Thật sự có một cô bé mười lăm mười sáu tuổi túm chặt cả người lẫn ghế, nhờ vậy mới không xảy ra chuyện đó. Bằng không, ha hả... sau này ông đây không bao giờ đến công viên giải trí nữa, bóng ma tâm lý quá lớn. [Lệ rơi đầy mặt.JPG] Lầu 500.

"Nhan

[Nhan Thương]: Ủa vậy là chỉ mình tui chú ý anh trai sơ mi trắng vụt qua trong video hả? Đẹp trai quá đi hiu hiu, lại còn để tóc dài nữa! Lần đầu tiên trong đời thấy soái ca tóc dài vậy đó! Lầu 501.

[Mèo Con Đáng Yêu]: Tình huống quá nguy hiểm, ai mà để ý người qua đường. Có điều vừa nãy dòm thử, thấy ngay lúc đài Drop Tower tiếp đất, cạnh đó xác thật có anh đẹp giai. Về phần tóc dài, hiện giờ không thiếu đàn ông nuôi tóc chẳng lạ gì. Đợt trước dạo phố gặp phải ba thằng xấu hoắc để tóc dài, thế mà dám tự cho là lãng tử. [Móc mũi.JPG] Lầu 502.

"JPG

***Nhìn xem mình đang đọc ở đâu rồi hẵng giục truyện nha mấy độc giả ở web lậu***

Nghe nói công viên đó phải bồi thường với lý do chưa làm tròn chức trách an toàn, gây tổn hại tinh thần nghiêm trọng cho đương sự.

Mấy ngày sau, chuyện này rốt cuộc giảm độ hot.

Nam Tầm dỗ cụ tổ vui vẻ rồi thì mấy ngày nay ngoan ngoãn học tập, vẽ bùa. Tự biến mình thành bé ngoan.

Nhớ mình từng hứa với cụ tổ, Nam Tầm vừa rảnh liền bưng thau nước, cầm bàn chải với giẻ lau tới chà sạch quan tài.

Thẩm Quang Bích trông cô chân chó mà trong lòng hụt hẫng.

Cậu có muốn chân chó cũng chẳng chân chó nổi, thật sự không làm được như Nam Tầm. Cười cực chân chó, làm việc chân chó, thế mà không ghét nổi. Chẳng những không ghét, trái lại còn cảm thấy... rất đáng yêu?

Thẩm Duệ Uyên nhìn bé con ra ra vào vào. Chậu nước trong vừa được bưng vào, chỉ chốc lát sau bưng ra đã thành màu đen tỏa mùi tanh hôi.

"Bé, không cần đâu." Thẩm Duệ Uyên bất đắc dĩ nói.

"Không không, con muốn dọn giường cụ tổ cho thật sạch!"

Nam Tầm khiến bản thân bận như con quay.

Thẩm Duệ Uyên khuyên không được, khẽ nhăn mày. Anh liếc thoáng giẻ lau bẩn trong tay bé con, hơi do dự theo vào: "Bé để ta làm cho."

"Cụ tổ đừng vào. Trong này dơ lắm, sẽ làm bẩn quần áo cụ mất! Ngoan ngoãn chờ con chút ha, sắp xong rồi." Dứt lời, Nam Tầm trực tiếp đẩy người khỏi phòng ngủ, tiếp tục bận bịu.

"Cụ tổ, không bằng để con giúp." Thẩm Quang Bích đột nhiên nói.

Thẩm Duệ Uyên cười cười: "Không cần, ngươi không chịu nổi sát khí trên quan tài."

Thẩm Quang Bích nghe thế, tự dưng thấy so với Thẩm Hiểu Nhu, mình thật là rẻ rách.

Ưu tú hơn con bé, chắc chỉ có thành tích học tập?

Một mình Nam Tầm lau chùi quan tài trong phòng. Sau ba bốn lần đã thấy được rõ hình dáng ban đầu của nó.

Nó vốn đen như mực, cho người ta cảm giác cũ nát bẩn thỉu. Đặc biệt là trên nắp bọc một lớp máu đen khô cong rõ dày. Lúc Nam Tầm cọ rửa bằng bàn chải, mùi máu tanh tản ra gấp bội, suýt chút huân chết cô.

Nhưng giờ lớp cặn bẩn quanh quan tài đã sạch, vết máu đen thui cũng biến mất.

Mặt ngoài quan tài nâu đỏ nhạt có thể thấy các đường vân gỗ liễu tinh tế đều đều, đẹp vô cùng. Trên nắp khắc bùa tinh xảo trông như mảnh tường vân. Ven miệng thậm chí được khảm thỏi vàng mỏng.

Quả thật hết sức xa hoa.

Chỉ bằng một bộ quan tài cũng đủ thể hiện địa vị cụ tổ ở dòng chính họ Thẩm năm đó.

Tiểu Bát hừ hừ: "Gia không lừa ngươi chứ. Sang choảnh không?"

Nam Tầm gật đầu nói: "Sang. Thỏi vàng thôi đã không ít tiền đâu nè."

Tiểu Bát:...

Nam Tầm vội kéo cụ tổ tới chiêm ngưỡng thành quả lao động của mình.

Thẩm Duệ Uyên nhìn thấy cỗ quan tài sạch bong không tì vết, vẻ mặt nháy mắt sững lại.

Anh lẳng lặng nhìn chốc lát rồi đột nhiên nâng tay gác lên đầu Nam Tầm. Dừng một hồi mới nhẹ nhàng xoa hai cái, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn, bé con."

Tầm mặt dày vô sỉ lập tức bổ nhào vào ngực anh, ôm eo anh nói: "Cụ tổ thích là tốt rồi, con chỉ mong cụ tổ ngủ ngon."

Thẩm Duệ Uyên hơi hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước.

Tiểu Bát báo tin mừng: "Giá trị ác niệm đại Boss lại giảm 5 điểm. Tốt lắm, cứ tiếp tục vậy đi ha. Rất có tương lai!"

***

Hai người Nam Tầm, Thẩm Quang Bích mỗi ngày rảnh là theo cụ tổ vẽ bùa đọc sách. Không bao lâu sau, Thẩm Quang Bích chờ được tới kỳ thi thử lớp 12.

Nam Tầm nhờ cụ tổ đi cửa sau, cụ tổ báo cho Thẩm Tông Diệu, Thẩm Tông Diệu lại nhờ vả trường học. Sau đó Nam Tầm đến lớp 12 thi cùng Thẩm Quang Bích.

Chỉ cần thành tích đạt chuẩn, yêu cầu nhảy lớp của cô sẽ được duyệt.

Đối với chuyện Nam Tầm đi cửa sau, Thẩm Quang Bích khịt mũi khinh thường.

Mười ngày nửa tháng chẳng đọc trang sách nào mà cũng dám thi thử? Không sợ mất mặt ư.

Nhưng! Chờ bảng top 100 được dán lên, Thẩm Quang Bích tận mắt nhìn thấy mình đứng thứ ba. Mà Thẩm Hiểu Nhu, vừa hay chễm chệ trên đầu cậu... ở hạng hai!

Thẩm Quang Bích nhìn chòng chọc, chòng chọc, lại chòng chọc cái tên đó thật lâu. Xác định mình không nhìn lầm, vẻ mặt khá là... một lời khó nói hết.

Nam Tầm vỗ vỗ vai cậu, cười tủm tỉm nói: "Sư huynh, từ hôm nay trở đi bọn mình là bạn cùng lớp. Anh vui không?"

Thẩm Quang Bích từ chối trả lời.

"Ấy dồ, người nào đó thật đáng thương, phải ngủ ngoài nghĩa địa tận ba đêm." Nam Tầm lắc đầu thở dài.

"Anh nói được làm được, sẽ không nuối lời." Thẩm Quang Bích lạnh lùng ném một câu, quay đầu bỏ đi.

Tiểu Bát tặc lưỡi: "Trêu em nhỏ thú vị lắm hả?"

Nam Tầm cười ha hả: "Rất thú vị."

Tiểu Bát: "Thiệt không ngờ, không ngờ nha. Ngươi vậy mà xấu tính thế!"

Nam Tầm trợn trắng mắt: "Nghĩ đi đâu vậy. Ta chẳng qua thấy em nó tuổi trẻ bộp chộp nên giúp mài dũa tính nết tý thôi. Dù sao cũng đi theo cụ tổ, về sau nhỡ kéo chân cụ vì chuyện cỏn con gì thì không tốt đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui