Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Edit: Padu/ Beta: RED, Trant

Con đường nhỏ trong rừng.

"Lê Phong, thả ta xuống đi. Ca ôm ta đi lâu vậy có mệt không?" Nam Tầm cười hỏi, hai tay lại vẫn vô cùng tự giác ôm cổ Lê Phong không hề có ý buông.

Cô tưởng Lê Phong chỉ bế cô một lúc là cùng, nào ngờ hắn cứ như vậy ngót nghét hai canh giờ rồi.

Dù gì cũng chịu sức nặng của một người, sao tên này bồng cô lâu thế mà còn chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi?

Tầm mắt Lê Phong dừng trên mặt cô, khóe miệng hơi nhếch: "Y Y, giờ cả người ta tràn trề sức lực không biết dùng vào đâu. Nếu nàng không cho ta ôm, ta đành phải giải tỏa bằng cách khác."

Nam Tầm tò mò: "Cách gì?"

Đường cong nơi khóe miệng Lê Phong càng giương cao, trả lời: "Hôn nàng, hôn khắp toàn thân nàng."

Nam Tầm:...

Nam Tầm đã tính nín lặng cho qua, ai ngờ Lê Phong chưa muốn kết thúc đề tài này, hưng phấn bừng bừng tiếp tục: "Y Y, về sau ta dạy cho nàng cách bế tức hoán khí (nín thở), như vậy chúng ta hôn bao lâu cũng không thành vấn đề. Ta không cần lo nàng thở không nổi."

Đoạn bồi thêm: "Còn về thân thể của nàng, ta sẽ cho nàng tắm thuốc vài ngày để điều trị, cải thiện thể chất."

Nam Tầm nghe đến đây, không khỏi thắc mắc: "Thể trạng ta tốt lắm, không bệnh tật gì cả."

Sau đó cô thấy Lê Phong khoác vẻ cấm dục giải thích: "Thân mình Y Y đương nhiên không hề gì, nhưng ta muốn tăng cường sức chịu đựng phương diện nào đó của nàng, như vậy chúng ta sẽ có một đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ. Nếu được, ta hy vọng có thể kéo dài đêm đó."

Nam Tầm bị sặc nước miếng.

Nhưng hiện tại cô là yêu nữ mà, yêu nữ thì sao có thể chùn bước trước vấn đề này.

Vì thế Nam Tầm nở nụ cười duyên, đá lông nheo với hắn: "Vậy ca muốn kéo dài bao lâu? Suốt một đêm đủ không? Ca không sợ bị ta ép khô thật hả? Ta là yêu tinh đó."

Lê Phong hơi nhíu mày, còn lấy làm thật nói: "Chỉ một đêm thì sao ta phải cải thiện thể chất cho nàng?"

Nam Tầm run rẩy khóe miệng, nghe hắn nghiêm trang lầm bầm: "Dù gì cũng phải được bảy ngày bảy đêm chứ."

Cô nhìn hắn như thấy ma quỷ: "Sẽ chết người đó Lê Phong, ca xem nhiều tiểu thuyết quá hả? Ta cũng không muốn mới thành thân đã phát hiện trượng phu chết trên người mình đâu. Tinh tẫn nhân vong thật sự mất thể diện...Ah!"

Dưới đầu gối cô bị nhéo một cái, mà sắc mặt Lê Phong đã mây đen mù mịt.

Hắn đột nhiên gợi lên khóe môi một độ cung quỷ quyệt làm Nam Tầm khiếp vía.

"Y Y, thật ra ta cũng muốn chết trên người nàng, vì thế đến lúc đó nàng phải gắng sức nha."

Nam Tầm:...

Cô đột nhiên nhận thấy, mình vẫn nên dừng đề tài này lại. Tuy rằng cô quả quyết Lê Phong từng đọc mấy tiểu thuyết lưu hành dân gian, hơn nữa còn tin sái cổ. Đàn ông đều là đám quỷ hẹp hòi, ghét nhất người khác nghi ngờ năng lực phương diện kia.

Nói đến loại truyện đó, Nam Tầm nhàm chán từng sai Hồng Cầm mua vài cuốn, không ngờ cô nhóc dám mua cả tiểu thuyết ướt át về cô, còn mua một núi.

Lúc ấy, Hồng Thư đọc cho cô đoạn càn rỡ nhất viết cái gì mà Hồng Y La Sát đêm ngự vô số nam, sau khi ép khô chín chín tám mốt nam nhân rốt cuộc tìm được một mỹ nam cực phẩm. Người này có thể một đêm bảy lần, hơn nữa liên tục bảy ngày bảy đêm, trở thành sủng vật Hồng Y La Sát yêu thích nhất. Rồi hai người ngày ngày quấn quýt tạo tiếng động quá lớn, ảnh hưởng tới láng giềng trong Ma giáo. Vì thế Vu Thương, một trong bảy hộ pháp, liền dùng kịch độc giết chết sủng nam cực phẩm nọ. Sau đó Hồng Y giận dữ đến tìm Vu Thương tính sổ, không ngờ gã khóc chít chít nói rằng ái mộ Hồng Y đã lâu, tiếp đó lằng nhằng thành một đoạn yêu hận tình thù.1

Người viết có trí tưởng tượng bay xa, nhân vật dưới ngòi bút vô cùng sống động, đặc biệt là miêu tả cảnh giường chiếu quả thực làm người giống như lạc vào cảnh tượng ấy. Tiểu thuyết ở chợ đen cung không đủ cầu, nghe nói Hồng Cầm cũng phải phí sức một phen mới mua được.

Nam Tầm phát biểu, tuy nhân vật trong truyện được miêu tả vô cùng chân thực, nhưng con người lẳng lơ đó đó tuyệt đối không phải cô.

Lê Phong ôm Nam Tầm, mới đầu bước đi ung dung nhàn nhã, về sau thì càng lúc càng nhanh đến độ trực tiếp bay lên.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Nam Tầm nghe bên tai tiếng gió thổi mạnh vù vù, sảng khoái thật sự.

Cô nửa cười nhìn hắn: "Nội lực thâm hậu? Khinh công còn tốt hơn ta? Lê Phong ta hỏi ca, lần đầu ta muốn bắt ca, vì sao phải theo ta đi? Thật sự là bởi ta có thể cung cấp dược liệu vô điều kiện ư?"

Lê Phong mím mím môi: "Y Y, lúc vận khí bay không thích hợp nói chuyện, hơi thở dễ hỗn loạn. Đợi chút ta trả lời nàng sau được không?"

Nam Tầm nhếch miệng: "Được, vừa lúc cho ca thời gian suy nghĩ đáp án. Ta không giục ca, cứ nghĩ cẩn thận đi. Tốt nhất cũng nghĩ cả xem nên giải thích thân phận Quỷ Diện Độc Thủ thế nào."

Người Lê Phong hơi cứng lại.

"Y Y, nàng biết... từ lúc nào?" Ánh mắt Lê Phong chợt lóe.

Thiếu nữ lười biếng nheo đôi mắt đẹp: "Ta cho rằng ca có thể cảm giác được chứ. Ta biểu hiện chẳng lẽ không rõ ràng?

Thế nào Lê Phong? Cách một cái mặt nạ nghe ta tỏ tình có phải sướng thăng thiên không? Còn có buổi tối hôm đó, giấc mộng cùng ta đẹp không? Ha hả, mộng túy? Tưởng ta là đồ ngốc thật hả? Hay là ca cảm thấy, ta có một đêm phòng lưu cùng bất kỳ tên đàn ông nào là chuyện thực bình thường? Không biết đi tìm kẻ đó tính sổ?

Lê Phong, nếu không phải biết là ca, ta đã sớm đá nát nửa người dưới của hắn, sao còn có thể nói chuyện hòa nhã?"

"Y Y, ta..."

"Xuỵt." Nam Tầm ra hiệu cho hắn im lặng, thấp giọng nói: "Hiện tại chưa vội giải thích, không phải bảo lúc vận khí bay không thể nói chuyện à? Ca cứ nghĩ từ từ ha, chốc nữa lại giải thích."

Thời điểm nghỉ ngơi giữa đường, Lê Phong thật cẩn thận bế Nam Tầm đặt xuống, sau đó móc từ trong bọc một cái bánh nướng lớn cho cô.

Nam Tầm lắc đầu: "Ta không muốn ăn."

Lê Phong liếc cô một cái, đi nhặt một sống sài về: "Y Y, nàng nhóm lửa trước, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."

Lê Phong thực sự đi một lát quay lại, hơn nữa trên tay còn xách một con gà rừng đã qua xử lý.

Nam Tầm mỉm cười: "Ta chưa bảo ta muốn ăn thịt, ca không cần chiều ta."

Lê Phong nhìn cô, nói: "Phải không? Nhưng lúc Y Y thấy gà rừng trong tay ta, nước miếng sắp chảy cả ra ngoài."

Nam Tầm vội vàng lau khóe miệng, kết quả căn bản không thấy được nước miếng.

Bị lừa.

Lê Phong không khỏi bật cười trầm trầm: "Ngốc nghếch."

Ăn chán chê, Nam Tầm thỏa mãn nhìn qua, hừ một cái: "Đừng tưởng rằng chỉ vậy có thể lừa dối qua cửa."

Lê Phong lắc đầu như có chút bất đắc dĩ, sau một lúc lâu mới cất tiếng: "Khi đó xuống núi lịch luyện, ta cảm thấy thật nhàm chán, vốn đã định cùng các sư huynh đường ai nấy đi thì vừa lúc nàng xuất hiện, lại còn có thể cung cấp dược liệu ta muốn, cho nên đi theo nàng."

Đây là trả lời vấn đề thứ nhất của Nam Tầm.

Nam Tầm nhướng mày cười: "Có thế thôi? Ta còn tưởng ca thấy ta đẹp nên mới đi theo đấy."

Mặt Lê Phong hơi ửng hồng: "Bây giờ cảm thấy đâu chỉ đẹp, Y Y nàng là nữ nhân đẹp nhất ta từng thấy.

Có điều lần đầu gặp, có thể do còn nhỏ tuổi nên ta không hứng thú gì với nữ nhân. Ấn tượng duy nhất là... của nàng rất lớn rất căng, hình dạng rất là đẹp, làn da cũng rất trơn trượt."4

Nam Tầm cười mắng: "... Đồ dê xồm, mệt ta khi đó còn tưởng ca là thầy sư khổ hạnh cơ đấy. Hóa ra không biết đã trộm ngắm ta bao lần rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui