Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa



Mà đám kia hãy còn không tự biết, vẫn đang cười khà khà thảo luận nên bắt Hồng Y thế nào.

“Các ngươi ai lên trước? Hồng Y La Sát dù gì cũng đứng đầu bảy hộ pháp Ma giáo, ả là kẻ có võ công cao cường nhất chỉ sau giáo chủ Hắc Nhai thôi. Chi bằng chúng ta cùng nhau lên?”

“Vậy bắt được ả rồi chia chác ra sao? Ha hả, ta chẳng muốn giúp kẻ khác không công đâu.”

“Quá đơn giản, trước tiên chúng ta liên thủ bắt ả, sau đó thì tỷ thí với nhau. Ai thắng, Hồng Y La Sát của kẻ đó.”

“Không được, ai chẳng biết trong chúng ta Thiết Đầu võ công cao cường nhất. Thế khác gì dệt hoa trên gấm thay hắn ta, những người khác chẳng phải quá thiệt ư?”

“Được rồi đừng ầm ĩ nữa, các ngươi mau xem tên công tử bột cạnh Hồng Y La Sát. Yêu nữ sẽ không bị hắn xơi rồi chứ?” Tên Thiết Đầu trong đám ngờ vực.

“Thử là biết. Nếu không có nội lực, vậy là người thường.” Một kẻ hiến kế.

Tuy nói vậy nhưng chúng lại chần chừ, tựa như đang đợi ai đó ra tay trước.

Nam Tầm nghe mà tăng xông, rút lụa đỏ từ tay áo, chuẩn bị treo cổ đám ô hợp ăn xằng nói bậy này.

Không ngờ Lê Phong nhanh hơn một bước bắt được cổ tay cô, khẽ lắc đầu, dịu giọng nói: “Y Y, không cần nàng động thủ, cứ để ta.”

Dứt lời, hắn bình tĩnh lấy lọ thuốc từ ngực, đổ một viên đút Nam Tầm ăn.

Tiếp đó lại lấy từ trong ngực chiết hỏa tử* ra thổi lửa, nhìn ánh lửa xanh lục phiếm đen, khóe miệng nam nhân gợi lên ý cười đầy quỷ quyệt.

[*Chiết hỏa tử – bật lửa thổi: dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình. Chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa. https://zhuanlan.zhihu.com/p/70462789%5D

"Đám

Đám người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đang lúc ngu người, Lê Phong bỗng quăng chiết hỏa tử trong tay về phía chúng.

Một kẻ tưởng ngọn lửa có vấn đề, vung roi quật chiết hỏa tử thành hai nửa.

“A!” Một trong số đó đột nhiên kêu lên thảm thiết, những kẻ khác cũng liên thanh gào thét.

“Mau bế khí, có độc!”

Nhưng bọn chúng phát hiện nín thở cũng vô dụng.

Đám nhân sĩ giang hồ mới vừa dõng dạc khạc mấy lời ô uế, lúc này đã lần lượt run rẩy ngã xuống, thất khiếu đổ máu, co giật vài cái liền tắt thở, tử trạng tương đối thê thảm.

Nam Tầm há hốc mồm nhìn thi thể ngang dọc khắp nơi, sau đó lại nhìn về phía Lê Phong.

“Chiết hỏa tử có độc hả? Ta nhớ rõ lần trước chúng ta dùng nó để nhóm lửa mà, sao ta chưa bị độc chết?”

Lê Phong nhéo nhéo mặt cô, thấp giọng giải thích: “Bởi vì ta vừa mới thêm vào.”

Nam Tầm mắt lấp lánh ôm tay hắn: “Lê Phong, ca thật lợi hại.”

Lê Phong mỉm cười: “Không thì sao có thể che chở cho nàng? Mai này dù nàng có trở thành nữ tử bình thường, ta cũng sẽ bảo hộ nàng bình an cả đời.”

Hai người không buồn liếc lại đống thi thể mà tiếp tục lên đường.

Qua nửa ngày, hai người leo lên một đỉnh núi cao.

Đứng từ trên đỉnh nhìn xuống chỉ thấy mây mù dày đặc, mờ mờ ảo ảo.

Lê Phong đưa Nam Tầm lên đỉnh núi đứng hồi lâu, dường như đang chờ gì đó.

Nam Tầm có chút dở khóc dở cười: “Lê Phong, bây giờ là lúc nào rồi, ca còn dẫn ta đi ngắm cảnh? Trên giang hồ ai hay tin cũng muốn bắt ta để đoạt công lực, ca thật sự không sợ cô dâu tương lai của mình bị bắt đi à?”

Lê Phong cười cười, bỗng nói: “Y Y, Quỷ Cốc ở ngay dưới đáy vực.”

Nam Tầm ngẩn ra. Quỷ Cốc thế mà lại tọa lạc dưới đáy vực kia!

“Chúng ta đi xuống thế nào?” Nam Tầm tò mò hỏi.

Ý cười trên khóe miệng Lê Phong càng sâu, đáp: “Nhảy xuống thôi.”

Nam Tầm mở to mắt nhìn hắn.

Đây không phải thế giới huyền huyễn nha, biết khinh công chứ đâu phải biết bay, nhảy xuống từ nơi cao thế này sẽ chết tươi đó!

“Y Y, nàng tin ta không?”

Nam Tầm không chút do dự gật đầu: “Tin!”

“Tin thì hãy ôm chặt ta, tuyệt đối đừng buông tay.” Lê Phong xoa xoa đầu cô.

Nam Tầm vừa mới ôm chặt eo Lê Phong, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ phía sau.

CMN quả thực là âm hồn bất tán.

Hai người quay đầu lại nhìn qua, thế nhưng trông thấy nam nhân từng đóng cọc ở Mỹ nam cung hồi lâu… Mạnh cầm sư.

Có điều hiện tại, Mạnh cầm sư mặc chế phục áo trắng đai ngọc của phái Kình Thương, tất cả đệ tử khác đều đi sau theo y, hiển nhiên thân phận không tầm thường.

Lê Phong nhéo hông Nam Tầm, cười ha ha: “Y Y, tình nhân cũ của nàng thật đông đảo, đi đâu cũng có thể đụng trúng.”

Nam Tầm giật giật khóe miệng, lườm hắn một cái: “Ca biết rõ còn trêu ta, đúng là cái bình giấm chua.”

Một nữ đệ tử Kình Thương đột nhiên chỉ vào Nam Tầm quát to: “Mạnh sư huynh, chính ả tiện nhân này hủy mặt muội. Nếu không có thuốc mỡ của sư huynh, chắc chắn muội đã bị ả hủy dung!”

Nam Tầm lười nhác quét qua cô nàng kia, rồi dừng tầm mắt trên người Mạnh cầm sư, cười như không cười nói: “Mạnh công tử, hóa ra ngươi là đệ tử phái Kình Thương, làm ta kinh ngạc quá đi thôi. Ngươi có kể với huynh đệ đồng môn, một năm kia ngươi ra ngoài lịch luyện ở đâu không?”

Mạnh Tử Thông nhíu mày nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại: “Hồng Y, những người dưới chân núi là do ngươi giết?”

Nam Tầm chưa kịp mở miệng, Lê Phong bên cạnh đã lạnh nhạt đáp lời: “Là ta giết.”

Khóe miệng Nam Tầm cong cong, lập tức phụ họa: “Phu quân ta giết, cũng chính là ta giết. Sao, Mạnh cầm sư ngươi định vì một đám ô hợp tới thảo phạt ta hả?”

Mạnh Tử Thông nhận ra Lê Phong. Lúc ấy hắn vẫn là đệ tử Thanh Vân, không ngờ chỉ ba năm ngắn ngủi, hắn thật sự thành đôi với Hồng Y.

“Ngươi phản bội sư môn đã đành, nhưng sao nay còn nối giáo cho giặc*?” Mạnh Tử Thông nhắm sang Lê Phong.

[*Gốc “trợ Trụ vi ngược”: nghĩa đen là giúp tên hôn quân Trụ nhà Thương làm những điều tàn ác, bạo ngược, nghĩa bóng: giúp đỡ kẻ xấu]

Lê Phong nheo nheo mắt nhìn y, lãnh đạm phun câu: “Xen vào việc người khác.”

Nam Tầm rúc vào ngực Lê Phong, cười lạnh một tiếng: “Mấy lời này của Mạnh công tử nghe chẳng êm tai tý nào, sao phu quân ta lại thành nối giáo cho giặc? Những kẻ đó muốn làm nhục ta, chẳng lẽ ta không nên đánh trả mà mặc chúng muốn làm gì thì làm? Trên giang hồ lan truyền tin tức gì, ta không tin Mạnh công tử không biết.

Cùng ta hoan hảo sẽ có được nội công của ta, Mạnh công tử có phải cũng muốn không… Ha ha ha, đáng tiếc bây giờ ta đã là của tướng công nhà ta, đám nam nhân thúi các ngươi vứt bỏ tâm tư này đi.”

Mạnh Tử Thông nhíu mày, nữ đệ tử phía sau xì một tiếng khinh miệt: “Yêu nữ, ngươi tưởng ai cũng thèm khát công lực của mình à? Chỉ có đồ ngu mới tin, ngươi đã sớm chơi không biết bao nhiêu nam nhân, sao có thể vẫn một thân toàn bích!”

Lê Phong bỗng sa sầm mặt mày, bấm tay bắn về hướng cô nàng kia.

Mạnh Tử Thông phản ứng nhanh lập tức giương kiếm chắn, song không ngờ người nọ bắn liền hai phát. Lần thứ nhất y thành công, nhưng không thể chắn được lần thứ hai.

“A ——” Cô nàng phía sau ôm mặt, lăn lộn kêu la thảm thiết: “Mặt ta, sư huynh, mặt ta! Cứu ta a a a ——”

Gương mặt xinh đẹp căng bóng của tiểu sư muội thế nhưng nổi lên rất nhiều hoa văn mạng nhện đen xì, trở nên xấu xí cực điểm.

Lê Phong trìu mến nhìn nữ tử trong ngực, lời thốt ra lại là nói với đám đệ tử Kình Thương: “Nếu phu nhân muốn hủy gương mặt này, ta đây liền thay phu nhân làm.”

“Mạnh sư huynh, còn chần chờ gì nữa? Hai kẻ kia ngông cuồng coi mạng người như cỏ rác, chúng ta mau cùng xông lên bắt lấy chúng! Băm thây ả yêu nữ và tên phản đồ Thanh Vân thành vạn mảnh!” Vài đệ tử phái Kình Thương phẫn nộ hò hét.

Lê Phong lại châm biếm quét mắt liếc đám người, một tay ôm eo Nam Tầm, bay thẳng đến mép vực rồi… Thả người nhảy xuống.

“Hồng Y!” Mạnh Tử Thông vẻ mặt kinh hoàng, lập tức bay nhanh tới muốn bắt ống tay áo cô, nhưng chỉ tóm được khoảng không, trơ mắt thấy hai người lao xuống vực.

Y nhìn đáy vực cuồn cuộn mây mù, ánh mắt phức tạp.

Những đệ tử khác cũng cả kinh mặt cắt không còn giọt máu, qua hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Trời ạ, đây là tử tự*… tự tử vì tình?

[*Gốc là từ “tuẫn” (殉): chết theo, chết chung]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui