Edit: Padu/ Beta: RED, Trant
Bỗng dưng xuất hiện một người đẹp trên từng mi-li-mét như thế, còn với thân phận bạn gái của Ngụy Xương, mọi người lập tức có thêm đề tài bàn tán.
"Khó trách, cô gái này quả thật có tự tin đi cạnh anh Ngụy.
Bằng gương mặt kia mà thả vào giới giải trí ắt phải làm mưa làm gió một phen." Một người cảm thán.
"Nhìn có vẻ còn nhỏ ghê, không phải học sinh cấp 3 đấy chứ? Chậc, hóa ra khẩu vị của anh Ngụy như thế này."
Nam Tầm vừa đặt chân vào sảnh liền phát hiện có vô số tầm mắt dính trên người mình và Ngụy Xương.
Người cá nhỏ sợ người lạ không khỏi ghé vào ngực anh lảng tránh.
Ngụy Xương ôm eo cô, không coi ai ra gì kề tai cô dỗ dành: "Đừng sợ, có chú ở đây, không ai dám bắt nạt cháu."
Nam Tầm gật gật đầu, nói khẽ: "Vậy chú đừng rời khỏi cháu."
Ngụy Xương bật cười: "Không rời, chú sao nỡ rời cháu nửa bước."
Không lâu sau, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay chống ba-toong đi tới.
Cũng không biết có phải do ông Tần từng trải qua nỗi đau mất con hay không mà thoạt nhìn tang thương hơn hẳn những ông lão sáu mươi khác.
Hai bên tóc mai đã trắng xóa, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều, dáng vẻ khi không cười trông vô cùng nghiêm khắc.
Một cô gái mặc váy đuôi cá xòe màu đỏ dìu ông bước lại.
Nam Tầm chú ý rằng ngay lúc cô và Ngụy Xương vừa xuất hiện cô gái nọ đã nhìn chòng chọc vào Ngụy Xương.
Cô ta ước chừng đôi mươi, trang điểm tỉ mỉ cực kỳ duyên dáng bắt mắt.
Tình địch?
Nam Tầm cảm thấy ngoài nam nữ chính của mỗi thế giới ra thì những tình địch khác không phải uy hiếp gì lớn, dù sao Ngụy Xương cũng không thích họ.
Nào ngờ Tiểu Bát đột nhiên nhắc nhở: "Ả này là một kẻ tàn nhẫn, ngươi cẩn thận."
Nam Tầm nao nao, hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Bát nghiêm túc đến vậy dặn dò cô để ý tới nhân vật khác ngoài đại boss và nam nữ chính?
"Tiểu Xương, đã lâu không lặp." Ông Tần chào hỏi.
Tuy già yếu, nhưng đôi mắt lại vẫn sáng ngời.
Ngụy Xương hơi gật đầu: "Trông mặt mày ngài thật hồng hào." Dứt lời liếc mắt ra hiệu cho Phương Hằng.
Phương Hằng lập tức ôm quà tặng tiến lên, mở ra cái hộp khổng lồ, bên trong là một con chim cánh cụt nhồi bông cao 1m8.
Khách khứa đang quan sát: ...!
Có người không nhịn được bật cười: "Trời ạ, vậy mà có người đi tặng ông Tần mấy thứ ấu trĩ này."
"Chỉ có tôi phát hiện cô gái kia đi giày thể thao hả? Vừa tặng thú nhồi bông khổng lồ, vừa đi giày kiểu khác người như thế, sợ người ta không chú ý đến mình chắc?" Một người phụ nữ cười nhạo.
"Nhìn vốn tưởng đơn thuần.
Nghe cô nói như vậy, tôi khẳng định đây là một đũy trà xanh chính hiệu." Tiếng nói rất khẽ.
Phương Hằng mặt không đổi sắc ôm con chim cánh cụt to bự, nom hài hước vô cùng.
Ngụy Xương xoa đầu Nam Tầm.
Cô hiểu ý, lập tức quay sang nói với ông Tần: "Chúc ông Tần sinh nhật 60 tuổi vui vẻ.
Con chim cánh cụt bự này là quà cháu tặng ông."
Ngụy Xương vẻ mặt cưng chiều khích lệ: "Lam Lam tuyệt lắm."
Ông Tần đã đoán được cô bé này là người tình của Ngụy Xương trong lời đồn.
Tuy ông không cười, nhưng nhìn thấy con thú nhồi bông thì vẻ mặt lại dịu xuống, từ ái nói: "Cám ơn quà của cháu, ta rất thích."
Chờ ông Tần cho người nhận lấy, Phương Hằng lại mở ra một hộp quà khác.
Trong hộp là bức tranh chữ của thầy Viên - danh họa đương đại nổi tiếng.
Bởi vì thầy Viên đã qua đời nhiều năm nên những tác phẩm của ông cực kỳ quý giá.
Chẳng qua từng ấy cũng chỉ là muối bỏ bể đối với anh Ngụy.
"Biết ngài thích tranh chữ, nên tặng ngài làm quà mừng thọ." Thái độ Ngụy Xương đạm bạc không gây hấn cũng chẳng thân thiết.
Ông Tần không khỏi cảm khái: "Không ngờ con còn nhớ rõ thú vui của ta."
Cô gái xinh đẹp đang đỡ ông cười ngắt lời: "Cha và anh ba đừng đứng không thế chứ.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà."
Mọi người nghe tiếng "anh ba" của cô ta chợt nhớ tới một lời đồn: Anh Ngụy từng là con nuôi của ông Tần, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn hai đứa con bất hạnh mất sớm của ông.
Ông Tần đối xử với anh như con đẻ, nên hồi ấy rất nhiều người gọi anh là "cậu ba".
Cuộc đối thoại kết thúc chóng vánh, âm thanh xì xào bàn tán dần to lên.
Anh Ngụy hiếm khi lộ diện nơi đông người, với địa vị này chắc chắn có không ít kẻ muốn làm thân.
Có điều anh và ông Tần vẫn luôn hàn huyên gì đó nên dĩ nhiên sẽ không ai không biết điều tiến lên quấy rầy.
"Tiểu Xương, ta đôi lời muốn nói riêng với con, đi lên lầu cùng ta." Ông Tần đột nhiên bảo.
Tần Văn đứng cạnh nghe vậy, cười dịu dàng với Nam Tầm, còn chủ động duỗi tay: "Em gái, cha chị muốn bàn với anh ba chút chuyện, em ở lại với chị nhé."
Nam Tầm vội vàng chui vào ngực Ngụy Xương.
Anh khẽ nhíu mày: "Lam Lam sợ người lạ, cô đừng dọa con bé."
Nét mặt cô ả thoáng cứng lại, sau đó nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả: "Được rồi, chị xin lỗi."
Ông Tần thấy Ngụy Xương và cô bé kia cứ quấn quýt lấy nhau thì hơi mất hứng: "Tiểu Xương, sẽ không làm mất nhiều thời gian của con, chỉ là vài câu thôi."
Ngụy Xương nhìn người cá nhỏ đang ôm chặt mình, không quan tâm đáp: "Lam Lam không phải người ngoài, không cần tránh con bé."
Ông Tần nghe vậy, sắc mặt sa sầm.
Ông vốn không có ác cảm với cô bé này, thậm chí còn định cho phép nay mai lưu lại bên cạnh Ngụy Xương.
Nhưng giờ thấy cô không biết ý biết tứ, liền coi Nam Tầm như mấy ả hạ đẳng chỉ biết dùng thân thể giữ chân đàn ông.
Loại đàn bà này vậy mà cũng muốn tranh với Văn Văn?
Phương Hằng thấy không khí không đúng, lập tức đứng ra: "Anh Ngụy, cô chủ có tôi trông chừng.
Anh yên tâm."
Người cá nhỏ hiểu ra anh có việc, nên cũng ngoan ngoãn buông tay: "Chú, chú đi nói chuyện cùng ông đi ạ, cháu chờ chú."
Lồng ngực bỗng trống vắng làm Ngụy Xương hơi không quen, anh nhéo nhéo má Nam Tầm: "Chú đi nhanh thôi, Lam Lam đừng chạy lung tung."
"Vâng." Nam Tầm nhìn anh, chủ động rướn người hôn nhẹ bờ môi Ngụy Xương.
Tần Văn thấy một màn nọ, hai mắt trợn tròn xẹt qua tia ghen ghét, nhưng rất nhanh đã kiềm chế được cảm xúc, vẫn cười khanh khách, thoạt nhìn rất đoan trang hào phóng.
Ngụy Xương mổ mổ miệng nhỏ Nam Tầm, rồi dặn Phương Hằng: "Trông Lam Lam cho kỹ, đừng để con bé chạy loạn."
Phương Hằng gật đầu: "Anh Ngụy yên tâm."
Tần Văn cười một tiếng: "Anh ba, anh coi nhà họ Tần là thổ phỉ đấy phỏng.
Cô bé là người của anh, ai dám bắt nạt.
Hơn nữa còn có em ở đây mà."
Ngụy Xương liếc ả một cái, Tần Văn thế nhưng có thể đọc ra sự cảnh cáo trong ánh mắt ấy, tim bỗng đập mạnh.
Sao lại vậy? Sao lại dùng ánh mắt này? Mình ở trong lòng anh ba vẫn luôn là cô em gái thông minh hiểu chuyện, chắc chắn là do bản thân nghĩ nhiều thôi!
Sau khi Ngụy Xương lên lầu cùng ông Tần, Phương Hằng hoá thành cây cọc gỗ cạnh Nam Tầm, trên mặt như khắc mấy chữ "Người sống chớ gần".
Tần Văn không rời đi, tỏ vẻ quan tâm thân thiết: "Em gái, năm nay em bao tuổi nhỉ?"
Nam Tầm liếc mắt, dường như cảm thấy ả không có ác ý, liền nhỏ giọng trả lời: "Mười bảy."
Tần Văn gật gù, cười nói: "Bé quá, chị có cô em họ lớn bằng em năm nay lớp 11.
Em có còn đi học không, hay bỏ rồi?"
Không đợi Nam Tầm trả lời, Phương Hằng đã nhăn mày, chặn trước một bước: "Cô Tần, cô Lam Lam tương đối sợ người lạ, cô không nên hỏi nhiều như thế."
Tần Văn bật cười: "Chú Phương, mười mấy năm không gặp, chú vẫn nghiêm túc như xưa.
Yên tâm, tôi không ăn người đẹp bé bỏng này đâu, tôi chỉ tò mò."
Một tiếng "chú Phương" của ả làm Phương Hằng hơi hơi thả lỏng, có điều vẫn xụ mặt nhắc nhở: "Anh Ngụy không thích người khác tiếp xúc nhiều với cô bé, cô Tần đừng khiến tôi khó xử."
Mắt Nam Tầm lia lịa đảo quanh hai người, chợt nói thầm: "Lão Phương, tôi thấy chị kia không giống người xấu."
Tần Văn gọi "chú Phương" đầy thân thiết, nhưng cô lại gọi "lão Phương" gần gũi hơn xa.
Ai thân ai sơ, vừa nghe là biết.
Nam Tầm cười ngọt như mía lùi với Tần Văn, trả lời câu hỏi trước đó: "Em không đi học, hằng ngày đều là chú dạy em."
Tần Văn khẽ biến sắc, cười hỏi: "Lam Lam, sao lại gọi anh ba là chú? Anh ba chị là người bận rộn mà vẫn còn thời gian dạy em học ư?"
Nụ cười Nam Tầm càng ngọt ngào: "Hồi mới quen chưa hiểu gì thì chú bảo em gọi vậy, về sau cũng thành quen.
Có lẽ chú thích em gọi như thế.
Chú không bận đâu, ngày nào bọn em cũng cùng nhau ngủ cùng nhau ăn cơm.
Chú còn giúp em tắm rửa mặc đồ, rất là tốt."
___________
~~ Merry Christmas ~~
[]~( ̄▽ ̄)~*ヾ(≧▽≦*)o