Sau khi Bích Linh cùng hệ thống giận nhau, cô liền đổi kênh xem phim hoạt hình.
Hmm, xã hội người trưởng thành quá nguy hiểm, cô muốn bảo vệ tâm hồn trẻ thơ của mình.
【 Nhưng như vậy cũng không che giấu được bản chất cô là người trưởng thành.
】
Tâm hồn đã trẻ, bề ngoài lo gì.
【......】
【 Tích ―― trừ 500 điểm.
】
Hệ thống đột nhiên vừa lên tiếng liền trừ điểm của cô, Bích Linh mụ mị.
Cô làm sai cái gì?
【 Để nhân vật phản diện Liên Vô Trần phát hiện ra hành tung, bị trừ điểm.
】
【 Nói cho ký chủ một tin tức xấu, Liên Vô Trần đang đến chỗ ký chủ với tốc độ trung bình 28m/s, dự tính còn mười phút nữa sẽ đi vào khách sạn này, mất một phút đi thang máy, hai phút đá văng cửa phòng ký chủ, hai giây sau áp đảo ký chủ.
】
Bích Linh tiếp tục ngây ngốc.
Không phải chứ, nói cái gì mà hai giây sau đã áp đảo cô! Cô làm gì yếu như vậy?
【 Ký chủ, cô chú ý một chút.
】
Bích Linh chậm rãi xuống giường.
Gấp cái gì, bây giờ đi xuống, vừa vặn bị hắn bắt được.
【 Ký chủ mất không năm trăm điểm kia rồi.
】Nếu không phải sợ lúc ký chủ nhìn thấy Liên Vô Trần, não lên cơn, một lời không hợp liền tìm chết, nó đã không thèm nhắc nhở cô!
Bích Linh bước chậm đến bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cảnh đêm phồn hoa dưới chân, trong mắt không gợn sóng.
Buồn cười, cô mà sợ hắn sao!
【 Ký chủ mau tỉnh táo lại, đừng giả điên, hắn đã đến tầng dưới.
】 Hệ thống sắp bùng nổ, ký chủ tùy hứng quá, giả điên cũng cần xem tình huống chứ!
Trên mặt Bích Linh không vui không buồn.
Cô mở cửa sổ ra, đứng lên trên bậc cửa.
【 Ký chủ, bình tĩnh.
】
Bích Linh chậm rì rì lấy ra di động, gõ xuống một hàng chữ.
Liên Vô Trần tới cửa phòng Bích Linh, đang muốn mở cửa, tiếng chuông di động vang lên.
Là tiếng chuông hắn đặt cho tin nhắn từ Lương Chỉ.
Liên Vô Trần do dự một hồi, mở điện thoại.
Trên tin nhắn chỉ có một hàng chữ: "Anh dám tiến vào, tôi liền nhảy xuống."
Cô ấy nhảy xuống? Liên Vô Trần cười lạnh, còn dám uy hiếp hắn?
Liên Vô Trần không chút do dự mở cửa, liếc mắt một cái liền thấy được cô gái đang ngồi trên lan can cửa sổ.
Thân mình đơn bạc kia ở trong gió đêm thoạt nhìn lung lay sắp đổ.
Liên Vô Trần không nghĩ tới cô lại nói thật.
Cũng đúng, không có gì cô không làm được.
"Lương Chỉ, em ngoan ngoãn quay lại đây." Liên Vô Trần cố gắng dỗ dành, trong giọng nói mang theo sự khẩn trương nhỏ đến nỗi khó có thể phát hiện.
Ánh mắt Bích Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không nghe thấy gì cả.
"Lương Chỉ!" Ngữ điệu của Liên Vô Trần trở nên cứng ngắc, hắn bước chậm rãi đến gần Bích Linh.
Biểu cảm Bích Linh nhàn nhạt, cúi đầu gõ một chuỗi kí tự vào di động.
Liên Vô Trần mặt lạnh lại xem di động mình.
Được lắm, hiện tại đến nói cũng không chịu nói với hắn.
"Anh thử tới xem, xem ai nhanh hơn."
Bích Linh nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút phức tạp.
Cô đang đánh cuộc.
Cô chỉ có một lợi thế.
Mạng của cô.
Chỉ cần hắn đối với cô có một chút lòng thương, liền sẽ không lại đây.
Nhưng nếu như hắn không có......
Ai, vậy thì cô cũng sẽ không nhảy xuống, cùng lắm thì, bị hắn cầm tù!
Tùy tiện tìm một kiểu chết nào cũng đều đẹp hơn so với kiểu chết mà đầu rơi máu chảy.
Nghĩ đến trường hợp não trắng thịt đỏ trộn lẫn máu đầm đìa, Bích Linh run cầm cập, thoạt nhìn như là cô chuẩn bị nhảy xuống.
Liên Vô Trần cuối cùng vẫn không tiến lên.
"Thôi vậy, người phụ nữ như em thật không chút thú vị nào, đùa không có hương vị gì cả." Liên Vô Trần cười tà tứ, bóng đêm vô tận in trong đáy mắt hắn, như muốn kéo người vào địa ngục.
Hắn buông tay, như thỏa hiệp, như từ bỏ cô: "Có muốn tôi cũng không cần người phụ nữ như em."
Cả người Bích Linh thả lỏng một chút, cầm di động gõ chữ: "Biết rõ là tốt, mau cút."
Liên Vô Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trên cửa sổ một cái, sau đó xoay người.
Trong nháy mắt, khóe miệng hắn nở nụ cười quỷ dị.
Lương Chỉ, tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không tha cho em.
Khi Liên Vô Trần đi rồi, Bích Linh vẫn ngồi trên cửa sổ, đung đưa chân trên không, không biết suy nghĩ cái gì.
【 Ký chủ, Liên Vô Trần đã cách cô 1000 mét.
】
Ừm.
【 Người đã đi rồi, ký chủ sao còn ngồi đó, mau xuống.
】
Tâm tình không tốt, ngắm phong cảnh đẹp bên ngoài.
【......】Lừa quỷ à!
Bích Linh híp mắt lại, biểu cảm lạnh nhạt mất đi.
Cô sao có thể tin tưởng lời nói của Liên Vô Trần, hắn biến thái như vậy, hắn biết hai chữ "buông tay" này viết như thế nào sao?
Rõ ràng là tính toán chờ cô buông lỏng cảnh giác, xuống lầu thì lại bắt cô.
Kịch bản thật âm hiểm, cô sợ quá đi!
Nhưng mà cô gần đây đúng là cần đi xuống lầu.
Chậc, phiền quá, ngủ một giấc lại tính tiếp.
Bích Linh đóng cửa phòng, lúc này mới an tâm mà nằm trên đệm giường màu đỏ ngủ.
Phía bên Liên Vô Trần đi đến nửa đường, gọi điện thoại cho cấp dưới, toàn bộ ngữ điệu ôn hòa khi đối mặt Bích Linh đã chuyển thành lạnh lẽo băng giá.
"Người đâu, tìm được chưa?"
"Lão đại, cứ điểm đã bị chúng em phá hủy toàn bộ, chúng em đang truy tìm Lãnh Lăng Thiên, đại khái là hắn đang ở thành phố E."
Thành phố E......
Chính là thành phố em ấy ở.
Có liên quan đến em sao?
Tốt nhất đừng để hắn biết......!.