Liên Vô Trần bước chậm rãi trên phố, trong đầu còn đang vang lên tiếng rống giận của cấp dưới.
Vì sao không đối xử với cô ấy thật tốt?
Vì sao?
Một đoạn kí ức ngắn trong trí nhớ chợt hiện lên.
"Lãnh Vô Trần, người mẹ hạ tiện kia của mày đã sớm bỏ mày lấy tiền đi rồi, mày còn muốn tìm bà ta làm cái gì?"
"Lãnh Vô Trần, mày là cái thằng con hoang, cút ra khỏi nhà tao!"
"Nghiệt tử! Hôm nay Lãnh Kình Thiên tao trục xuất mày khỏi Lãnh gia, cút đi cho tao!"
Hận thù mọc rễ lan tràn từ đáy lòng, trở thành cây đại thụ che trời, che đi ánh sáng cuối cùng trong thế giới của hắn.
Liên Vô Trần dựa vào tường, một tay đỡ trán, cười khẽ.
Vẫn là chịu không được nhớ lại những chuyện đó sao?
Đúng vậy, nếu không phải vì hai cha con họ, sao hắn có thể đi đến bước này?
Sao hắn có thể biến thành một kẻ máu lạnh như thế này?
Vì sao bất cứ thứ gì hắn muốn, hắn luôn không có được?
Vô tri vô giác, Liên Vô Trần bước tới nơi lần đầu tiên cùng Lương Chỉ gặp mặt.
Vẫn âm u như cũ, dơ bẩn như cũ, nhưng là cảnh còn người mất.
Người phụ nữ với thần sắc bình tĩnh ấy, không bao giờ ngồi trên tường nữa.
Rốt cuộc không còn có ai cười rủ hắn cùng đi giết người.
Liên Vô Trần đứng ở vị trí cũ, nhìn về phía phương hướng cũ, trong tầm mắt chỉ là một mảnh trống rỗng.
Lương Chỉ à?
Lúc đầu, hắn cho rằng trong lòng cô mang ác ý, dù sao cô vừa xuất hiện liền đưa hắn chứng cứ năm đó hắn cướp tài sản Liên gia.
Sau đó, cô ấy nói cô lấy nhầm rồi.
Giấy trên tay lại biến thành chứng cứ những việc làm xấu của Lãnh Lăng Thiên.
Lúc ấy, hắn thật sự thiếu chút nữa phụt cười, cô gái này rất thú vị.
Chuyện hợp tác kia, hắn không quá hứng thú, sở dĩ đồng ý với cô, chính là để tiếp cận cô mà thôi.
Lúc có điện thoại của gia tộc vang lên thúc giục mang bạn gái về, hắn theo phản xạ nghĩ đến Lương Chỉ.
Mà cô cũng một lời đồng ý, không chút do dự.
Trong bữa tiệc dạ hội, thời điểm nhìn thấy một người đàn ông đưa tay về phía cô, hắn liền ý thức được, hắn muốn có cô gái này.
Liên Vô Trần bước dọc theo đường nhỏ chậm rãi trở về, biểu cảm lại lạnh nhạt.
Cô vĩnh viễn không biết, khi hắn có được cô, hắn vô cùng thỏa mãn.
Lúc đó, vậy mà hắn lại!
Song không có cách nào, chuyện đời tang thương ảnh hưởng hắn quá sâu đậm, hắn không chịu được tức giận trong lòng, cuối cùng vẫn làm cô tổn thương.
Bọn họ lưỡng bại câu thương.
Ai cũng không thắng.
Liên Vô Trần bước vào cửa, tới căn phòng đó.
Người nằm trên giường, an tĩnh, xinh đẹp.
Liên Vô Trần ôm người vào trong ngực, giống như đang ôm vật gì rất trân quý.
Lương Chỉ, em nói tôi xem em là thú cưng, em rốt cuộc vẫn không hiểu tôi.
Liên Vô Trần nhắm mắt lại, nâng mặt cô gái, chậm rãi hôn lên hai cánh môi tái nhợt, lại mở mắt, trong đó hiện lên ánh sáng màu tím.
Hình như hắn hơi nhớ cô.
Cô nói cho phép hắn đuổi theo.
Vậy hắn, sẽ đuổi theo! !
Ý cười tà tứ nơi khóe miệng Liên Vô Trần cùng ánh sáng màu tím trong mắt làm khuôn mặt hắn thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Hắn buông cô gái ra, lấy ra di thư của Bích Linh, nhìn chữ viết như mèo cào trên đó, Liên Vô Trần cười nhạo một tiếng.
"Lấy thư này làm vật dẫn, dẫn về hồn phách người chết.
" Liên Vô Trần cắt vào đầu ngón tay, máu nhỏ giọt xuống trên giấy, rất quỷ dị không lưu lại dấu vết gì trên giấy, dường như bị trang giấy hấp thu.
Em yêu, chờ tôi! ! .