Nàng vừa buông tay xuống thì nghe thấy tiếng một đám người đang ồn ào tới gần đây, có lẽ là Bùi Túc đang tới.
Mấy người ồn ào bên cạnh Bùi Túc hẳn là các huynh đệ của nàng.
Tuy rằng ngày thường đều là quan hệ cạnh tranh nhưng rốt cuộc thì mình cũng là muội muội của bọn họ, lại gả cho người không có tiền đồ là Bùi Túc nên chắc chắn không có duyên với ngôi vị hoàng đế.
Vì vậy, hôm nay bọn họ cũng thật sự vui vẻ nên đã lại đây nháo loạn một chút!
Cửa bị đẩy ra, không biết vì sao, Quân Ninh liền đột nhiên có chút căng thẳng.
Sau đó, ở trong sự vui cười của mọi người ở đây, cảm nhận được chỗ ngồi bên cạnh khẽ lõm xuống.
Xuyên thấu qua khe hở phía dưới, nàng nhìn thấy một cái tay đang cầm gậy đẩy ra khăn voan của mình.
"Oa!" Tiếng hoan hô trong phòng lớn hơn nữa, trong mắt Bùi Túc cũng tràn đầy ý cười, có thể thấy được lúc này hắn thật sự rất vui vẻ!
Vì thế Quân Ninh cũng nhếch miệng nở nụ cười, trên mặt không hề có một chút rụt rè nào.
Đương nhiên rồi, nàng cũng đang rất vui vẻ mà!
Sau khi uống xong rượu hợp cẩn, những hoàng tử tới xem náo nhiệt liền lập tức giải tán, trong phòng chỉ còn có Quân Ninh và Bùi Túc, nàng bắt đầu có chút hồi hộp.
Kế tiếp, Quân Ninh vô ý thức mà nuốt nước miếng một cái, ánh mắt sáng ngời mà nhìn về phía Bùi Túc.
Lớn như vậy rồi nhưng nàng còn chưa bao giờ làm chuyện đó đâu, nghe người ta nói cảm giác rất không tồi, không biết có phải thật hay không?
Mà Bùi Túc vừa thấy đôi mắt nhỏ của Quân Ninh liền lập tức sửng sốt.
Không phải nói là vô cùng xấu hổ, ngây thơ không biết gì sao? Đây rõ ràng là đã biết mà?
Bùi Túc có chút buồn cười, chờ mong như vậy làm hắn cảm giác áp lực thật lớn..
Ngoài cửa sổ, bóng đêm mông lung, ánh trăng mềm mại, gió nhẹ lượn lờ, đúng là một bức tranh đêm yên tĩnh mà vô cùng đẹp đẽ.
Đột nhiên lại vang lên một tiếng hét thảm, Tiểu Mãn đã sắp ngủ ở nhà kề bị dọa đến giật cả mình, lập tức bật dậy, sau đó mờ mịt nhìn bốn phía tối om rồi lại xoa hai mắt mà gục xuống, chép miệng hai cái rồi tiếp tục đi vào giấc mơ đẹp
Cùng lúc đó, Bùi Túc mồ hôi đầy đầu mà che kín miệng Quân Ninh.
Đáng lẽ ra, khi nhìn đến ánh mắt đầy sự chờ mong của nàng, hắn phải nên hiểu ra, vậy mà không che miệng nàng lại sớm một chút, cũng không biết là có bao nhiêu người nghe thấy rồi..
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn nàng đau đến trên mặt đều là nước mắt, còn luôn đẩy hắn, đủ loại cảm xúc vừa mới dâng lên liền lập tức biến mất hầu như không còn.
Dừng lại động tác, hôn khóe miệng nàng, tỉ mỉ an ủi: "Không đau, không đau, lát nữa liền không đau, ngoan, Ninh Nhi ngoan.."
"Hu hu.." Lúc này Quân Ninh đã không nói ra lời.
Mẹ nó, rốt cuộc là ai nói loại chuyện này rất thoải mái, hu hu.
Vì vậy đêm nay hai người bọn họ liền lặp đi lặp lại trong tuần hoàn âm thanh hu hu và không đau..
Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người Quân Ninh đều vô cùng nhức mỏi, Bùi Túc vẫn còn ngủ.
Vừa thấy khuôn mặt ngủ vô cùng thoải mái của hắn, lại so sánh với bộ dạng thê thảm hôm qua của mình, nàng liền muốn mở miệng cắn vào má đối phương.
Nhưng mà môi còn chưa kịp chạm vào mặt Bùi Túc thì hắn đã đột nhiên tỉnh lại.
Sự tàn bạo chợt lóe lên trong mắt hắn, nhanh đến mức làm Quân Ninh suýt cho rằng là mình đã hoa mắt.
Mà khi Bùi Túc thấy người đang trộm tới gần mình là Quân Ninh thì ý cười dần dần lan tỏa trong mắt, ôm chặt Quân Ninh, thân mật mà hôn trán nàng, khiến cho khuôn mặt Quân Ninh lập tức đỏ bừng.
Nhưng thua người không thua trận, nàng lập tức liền hôn lại.
Vì thế hai người liền chơi trò ngươi hôn ta, ta lại hôn ngươi rất lâu.
Mãi đến khi người bên ngoài nhắc nhở bọn họ nên vào cung thỉnh an, hai người mới nhận ra thời gian đã không còn sớm.
Nói không chừng Huyền Nguyên đế và hoàng hậu đang ở trong cung chờ uống trà của bọn họ.
Vì vậy hai người liền lập tức luống cuống tay chân mà bò dậy rửa mặt thay đồ.
"Đều tại chàng!" Quân Ninh vừa mặc quần áo vừa oán giận nói.
"Phải." Bùi Túc tốt tính cười đáp: "Đều tại ta.."
Quân Ninh thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, cũng không nỡ oán giận gì nữa.
Nàng trời sinh ăn mềm không ăn cứng, thấy Bùi Túc nhanh chóng nhận sai như vậy, liền lập tức nghẹn lại, suýt chút nữa thì bị sặc, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.
Lúc trang điểm trải chuốt, Quân Ninh chỉ có thể làm kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng.
Nhìn bản thân trong gương vẫn rất xinh đẹp, nàng liền rất vui vẻ mà ngồi trên ghế ngó trái ngó phải.
Quay đầu chuẩn bị hỏi ý kiến của Bùi Túc một chút, lại thấy hắn đã sớm cầm cây bút vẽ lông mày đi tới, cười tủm tỉm nói: "Để ta giúp nàng.."
Sau đó nâng cằm Quân Ninh lên, tỉ mỉ vẽ lông mày giúp nàng..