"Hửm?" Nữ tử hơi nhướng mày, lạnh lùng liếc mắt qua làm cung nữ kia sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, không dám nói tiếp nửa chữ.
Một đám người nhanh chóng đi xa, không ai hiểu tại sao cửu công chúa đang vô cùng được sủng ái lại đột nhiên tới thăm tứ công chúa Lý Quân Ninh đang bị giam cầm.
Rõ ràng lúc trước quan hệ giữa bọn họ cũng không tốt.
Mà cửu công chúa cũng gần như là dẫm lên tứ công chúa thượng vị, rốt cuộc là sao lại thế này?
Nữ tử thấy đám trùng theo đuôi kia rốt cuộc đã đi ra khỏi tầm mắt của mình mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ta khẽ đẩy cửa cung Phương Phỉ các, mới vừa bước vào một chân, một âm thanh trêu đùa liền vang lên.
"Chậc, Lý Nguyên Chỉ, ngươi thật là phô trương nha!"
Nghe vậy, nàng ta lập tức ngẩng đầu nhìn qua, thấy Quân Ninh đang ghé bên cửa sổ, cười hì hì nói với mình.
"Tứ tỷ tỷ.." Lý Nguyên Chỉ không cho rằng đây là lời châm biếm mà còn cười với nàng.
"Đã sắp xếp xong hết chưa?" Sau khi cười xong, Quân Ninh nói.
"Đều đã xong, Hoàng Hậu hoàn toàn bị kích động, đám ám vệ người nọ để lại cũng sẽ bị sát thủ xông vào cung đêm nay cuốn lấy." Lý Nguyên Chỉ trả lời.
"Ồ, vậy sao? Vậy là tốt rồi.." Quân Ninh cười gật gật đầu.
Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Mãn đang ngủ trên giường: "Sau này Tiểu Mãn liền giao cho ngươi, muội muội.."
"Ừ, ngươi yên tâm!"
Nhìn bộ dạng nghiêm trang của tiểu cô nương trước mặt, Quân Ninh lại đột nhiên cười ra tiếng, tiến lên hai bước, bóp bóp khuôn mặt nàng ta: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi suốt mà suốt ngày trưng ra vẻ mặt nghiêm túc như mấy ma ma già trong cung vậy? Nói thật, ta rất coi trọng ngươi nha.
Hy vọng sau này ngươi giúp ta chăm sóc phụ hoàng của chúng ta thật tốt.
Còn Nam Sở nữa, cũng không phải là không có khả năng làm nữ đế, ta tin tưởng ngươi!"
Câu cuối Quân Ninh chỉ nói nhỏ bên tai Lý Nguyên Chỉ khiến nàng ta kinh ngạc đến đồng tử hơi co lại: "Tứ..
tứ.."
"Tứ cái gì mà tứ, phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đấy, đi về đi.."
Nghe vậy, Lý Nguyên Chỉ vẫn luôn già dặn thận trọng đột nhiên lộ ra vẻ mặt mềm yếu, thậm chí trong mắt còn mang theo chút mờ mịt luống cuống.
Mãi một lúc lâu sau, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Quân Ninh mới phục hồi lại, sau đó gật đầu thật mạnh: "Ngươi phải sống thật tốt.."
"Ừ."
"Ta sẽ làm được!"
"Ừ."
Nói xong, Lý Nguyên Chỉ liền xoay người rời đi.
Khi Quân Ninh bị vứt bỏ, Lý Nguyên Chỉ là một trong hai người được Huyền Nguyên đế nâng lên để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Hơn nữa nàng ta còn nhanh chóng dành được sự sủng ái của Huyền Nguyên đế, so với Quân Ninh lúc trước chỉ có hơn chứ không có kém.
Xem ra, nữ chủ cũng sẽ dùng một con đường khác để đi đến đỉnh cao của cuộc đời mình!
Quân Ninh nhìn cửa cung nửa mở và bức tường đỏ thắm bên ngoài, nở nụ cười.
Vào đêm, một hồi lửa lớn hoàn toàn biến Phương Phỉ các thành một đống tro tàn, người ngoài muốn cứu cũng không kịp.
Lửa cháy một ngày một đêm mới có xu hướng dập tắt.
Công chúa Nghi Gia – Lý Quân Ninh bị giam cầm bên trong đã chết.
Ba ngày sau, một bức thư được đưa đến tay Bùi Túc trong kinh đô Bắc Hạo.
Hắn vừa xem xong liền phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, nhìn về hướng nước Nam Sở, trong mắt ngập tràn đau khổ và mờ mịt.
Hắn chạy như điên ra ngoài.
Quân Ninh, Ninh Nhi..
Đêm, trong hoàng cung, lửa lớn tùy ý rực cháy ở Phương Phỉ các.
Huyền Nguyên đế đứng trên tường thành, nhìn bóng dáng càng đi càng xa của Quân Ninh trong đêm tối, không nhịn được mà có chút buồn bã.
Lý Nguyên Chỉ đứng sau ông ta thấy thế liền vô ý thức mà nhíu mày.
Nếu hỏi nàng ta có cảm tình gì sâu sắc với Huyền Nguyên đế không thì thật sự là không có.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta gần như không bao giờ cảm nhận được chút tình thương của cha.
Mặc dù thời gian gần đây được ông ta coi trọng.
Sinh hoạt hằng ngày xảy ra thay đổi đến nghiêng trời lệch đất cũng không thể kính yêu vị phụ hoàng này như Lý Quân Ninh được.
Rốt cuộc thì trong hoàng tộc, có một người như Lý Quân Ninh đã vô cùng hiếm thấy.
Nhưng thấy nam nhân đã gần năm mươi tuổi này lộ ra vẻ mặt buồn bã nàng ta vẫn có chút không khống chế được cảm xúc của mình: "Nếu thật sự không nỡ như vậy thì tại sao không giữ tứ tỷ lại?" Vừa nói xong Lý Nguyên Chỉ liền có chút hối hận, nàng ta có thân phận gì mà dám nói với Lý Huyền Nguyên như vậy.
Nghe vậy, Lý Huyền Nguyên cũng không cảm thấy đây là vô lễ, nhìn bóng dáng Quân Ninh hoàn toàn biến mất trong đêm tối, nhẹ giọng nói: "Con gái của trẫm, trẫm biết.
Trong lòng nàng chỉ có tên Bùi Túc kia, muốn giữ cũng không giữ lại được, giống như Yến Nhi lúc trước vậy.."
Lúc này, ông ta đột nhiên lại nhớ đến thiếu nữ áo đỏ tư thế hiên ngang oai hùng đó.
Nàng ấy liếc mắt một cái liền nhìn trúng hoàng tử mờ nhạt nhất trong tất cả hoàng tử.
Dù biết ông ta không thể có được ngôi vị hoàng đế cũng không hề để ý.
Dù cha mẹ có khuyên như thế nào cũng nhất quyết phải gả cho ông ta, đã nhận định một người thì cả đời sẽ không bao giờ hối hận.
Rõ ràng lúc trước đã hứa với nàng ấy, cả cuộc đời này chỉ có duy nhất nàng ấy, nhưng mà...