Cuối cùng thì Bùi Túc vẫn bị y ngâm trong lu, ngày ngày bị đủ loại động vật có độc cắn.
Lúc ấy hắn ta bị Nam Lệ Thiên ôm trong ngực, chỉ vào Bùi Túc trong lu nói: Nhất định phải ngoan, phải nghe lời, nếu không thì đây chính là kết cục của hắn ta.
Hắn ta biết mấy ngày trước đây mình kháng cự khiến Nam Lệ Thiên không vui, cho nên đây là cảnh cáo, cũng là uy hiếp!
Nam Lệ Thiên là một kẻ điên, tiếc là y gặp phải Bùi Túc vừa điên cuồng lại vừa bình tĩnh.
Chính hắn đã thuyết phục hắn ta lên kế hoạch nội ứng ngoại hợp khiến Nam Lệ Thiên trọng thương.
Sau đó Bùi Túc dùng chính thủ đoạn của đối phương tra tấn y chín chín tám mươi mốt ngày, Nam Lệ Thiên hoàn toàn tắt thở.
Đến cả một người ác độc như Nam Lệ Thiên cũng không chịu nổi tra tấn như vậy, cuối cùng khóc lớn muốn được chết đi, hắn ta căn bản không hiểu một đứa bé như Bùi Túc sao có thể chịu nổi, không chỉ không xin tha mà một giọt nước mắt cũng không chảy.
Có lẽ lúc ấy Bùi Túc cũng đã hiểu, khóc thút thít xin tha đều chỉ khiến kẻ tra tấn mình càng thêm sung sướng, càng thêm vui vẻ thôi, so với lấy lòng kẻ thù, không bằng chừa chút sức lực nhẫn nại chịu đựng!
Vậy mà những kinh nghiệm này lại được hắn rút ra từ nửa đời ngắn ngủi.
Nói là nửa đời nhưng thực tế chỉ là mấy năm từ khi sinh ra đến giờ, rốt cuộc là phải chịu biết bao nhiêu đau khổ mới có thể rút ra kinh nghiệm như vậy, hắn ta không thể nào tin được!
Sau này bọn họ dần dần thân như sư huynh đệ, hắn ta cũng dần hiểu sâu hơn về quá khứ, thân phận của hắn.
Hóa ra hắn là con tin bị Bắc Hạo đưa tới Nam Sở, hắn ta hỏi hắn, ngươi biến mất lâu như vậy, Nam Sở cũng không phát hiện, hay là chúng ta chạy đi, không ở Nam Sở cũng không ở Bắc Hạo, chúng ta tìm một chỗ cưới vợ sinh con, sẽ vui vẻ hơn việc ở Nam Sở làm con tin.
Nhưng Bùi Túc nghe hắn ta nói như vậy lại chỉ hơi mỉm cười, hắn ta cảm thấy cả cuộc đời này mình sẽ không bao giờ quên nụ cười ấy.
Hắn nói, không, những người đó còn đang chờ hắn, sao hắn có thể để bọn họ thất vọng?
Sau đó hắn liền trở về Nam Sở, tiếp tục làm con tin, mà người làm sư huynh như hắn ta cũng không muốn Bùi Túc phải chiến đấu một mình, vì vậy liền ở trong tối giúp hắn làm việc, cũng càng hiểu thêm nhiều chuyện về Bùi Túc hơn.
Thời trẻ mất mẹ, bị hãm hại tới Nam Sở làm con tin.
Bởi vì thân phận con tin, cũng bởi vì khuôn mặt kia mà phải chịu bao đau khổ.
Trước khi gặp Nam Lệ Thiên đã có không ít quý tộc của Nam Sở có ý đồ với hắn, cho nên Bùi Túc mới iểu loại chuyẹn này như vậy, cũng vô cùng chán ghét.
Mà ngày hắn rơi xuống vách núi là bởi vì nhị hoàng tử nước Nam Sở - nhị ca của Lý Quân Ninh - Lý Quân Dương cố ý thả chó cắn hắn, mới khiến hắn trượt chân ngã xuống.
Có thể nói tất cả những đau khổ mà hắn trải qua ở chỗ Nam Lệ Thiên đều là do Lý Quân Dương ban tặng.
Cho nên khi biết được hắn thành thân với tứ công chúa của Nam Sở, hắn ta mới kinh ngạc như vậy, khi đối phương vứt bỏ tứ công chúa kia để trở về Bắc Hạo cũng cảm thấy vô cùng đương nhiên.
Rốt cuộc thì hắn vô cùng chán ghét hoàng thất nước Nam Sở.
Nghĩ đến đây, nam tử áo trắng lại quay đầu nhìn thoáng qua Bùi Túc.
Vị sư đệ này của hắn ta thật sự quá khổ, những độc tố của Nam Lệ Thiên vẫn còn tàn dư không ít trong cơ thể hắn cho nên mỗi khi thời tiết thay đổi đều sẽ tái phát.
Thật sự thì loại đau khổ này người bình thường không thể chịu nổi, sở dĩ bỏ lại tứ công chúa kia, có lẽ là sợ mình sẽ liên lụy nàng.
Hơn nữa những chuyện hai người làm đều vô cùng nguy hiểm, thành công thì sống, thất bại thì chết, so với việc đi theo bọn họ để rồi không biết chết lúc nào thì chi bằng để công chúa kia ở Nam Sở, ít nhất là nàng có thể sống thật tốt.
Hắn vừa mới hộc máu, hẳn là độc tố tàn dư trong cơ thể lại bắt đầu quấy phá, hiện tại nhắm hai mắt sợ là đang cố gắng chịu đựng.
Nam tử áo trắng thở dài một tiếng rồi nhanh chóng đi ra ngoài, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được công chúa nước Nam Sở kia.
Thật không hiểu tại sao sư đệ hắn ta lịa phải dính đến hoàng thất Nam Sở nữa..
* * *
Ở một nơi khác, Quân Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa kinh thành Bắc Hạo, phun ra một ngụm nước bọt, ăn bụi suốt một chặng đường dài, cuối cùng thì cũng tới rồi.
Nàng trực tiếp đi đến cửa thành, đưa lộ dẫn của mình ra.
Cái lộ dẫn này nàng đi nửa đường thì trộm được của một nam nhân, dù sao thì người nọ cũng không phải người tốt lành gì, dám đánh nương tử, Quân Ninh Thuận trộm vô cùng yên tâm thoải mái, loại người này cả đời không nên đi xa nhà!
Vừa vào thành, Quân Ninh đi thẳng đến khách điếm, thoải mái dễ chịu tắm nước ấm, sau đó ngủ một giấc, thả lỏng tinh thần, thấy sắc mặt của mình đã đẹp hơn chút, mới thay đồ nữ, trang điểm thật là xinh xinh đẹp đẹp rồi ra cửa dạo phố, mua đồ!.