Triệu Tam Hổ kinh ngạc: “Thời buổi mất mùa này, mọi người đều đói đến người không ra người quỷ không ra quỷ.
Sao nó lại không hề hấn gì, vẫn phây phây như thế?”
Triệu Đại Hổ suy nghĩ một lát, nói: “Sau khi cha chết, Đại Ngưu vẫn sống cô độc, một thân một mình.
Trong nhà hẳn là đã nghèo mạt rệp nhưng nhìn nó lại như chưa từng bị đói .”
Ba huynh đệ bàn bạc mãi, càng nói càng thấy Đại Ngưu có vấn đề.
Phương Tri Hành vào núi, xung quanh cây cối um tùm đất đá lổn nhổn, thi thoảng lại nghe thấy tiếng chim kêu vượn hú.
Có điều cậu nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy một bóng quỷ nào.
Thỉnh thoảng Phương Tri Hành lại ngẩng đầu quan sát phương hướng của mặt trời.
Địa hình trên núi phức tạp, tán cây che khuất cả bầu trời.
Nếu cứ cắm đầu đi thẳng, khả năng cao là sẽ mất phương hướng, không tìm được được về.
Cậu đi được một đoạn lại cẩn thận làm ký hiệu, còn truyền âm cho đồng bọn: “Tế Cẩu, loài chó có thể dễ dàng ghi nhớ những con đường nó từng đi qua, đúng không?”
“Đấy là chuyện đương nhiên!”
Tế Cẩu lập tức tự hào vênh váo, đắc ý nói: “Mèo nhớ nghìn, chó nhớ vạn! Tao với mày không cùng đẳng cấp, không cần cố gắng nhớ đường.
Chó và mèo đều dựa vào mùi để phân biệt, ghi nhớ lộ tuyến chứ không phải là dựa vào trí nhớ.”
“Thế là tốt rồi!”
Phương Tri Hành đột nhiên cảm nhận được tầm quan trọng của Tế Cẩu: “Nếu lỡ tao lạc đường, thì phải dựa vào mày cả đấy.”
Tế Cẩu hào phóng nói: “Cứ bao hết trên người tao.”
Lúc hai người nói chuyện nó chạy ở phía trước, khi thì chạy đến dưới tàng cây, khi thì chạy đến cạnh tảng đá…dái một bãi để đấu dấu.
Không biết từ lúc nào, đã qua hơn một tiếng.
Phương Tri Hành một đường leo lên leo xuống, xuyên giường băng suối, đi đến mức hai chân mỏi nhừ nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ con mồi nào.
Cậu chàng không khỏi buồn bực, phàn nàn với Tế Cẩu: “Rốt cuộc thì cái mũi chó của mày có được hay không hả? Tốt xấu gì thì bắt được một con chuột cũng được mà!”
“Đù má, không mèo bắt chó đi vồ chuột hả mày!”
Tế Cẩu cũng có tí khó chịu: “Ngọn núi này là tự mày chọn, không tìm được con mồi lại quay sang trách tao à? Tao chỉ là một con chó nhỏ, đáng thương vô tội thô! Đu diu ăn đờ sen (Do you understand)?”
Phương Tri Hành phỉ nhổ: “Nuôi mày để làm cảnh à? Còn méo bằng nuôi một con heo!”
Hai người đang cãi qua cãi lại thì nghe thấy tiếng huýt sáo từ phía xa vọng lại.
Huýt~
Chíp chíp~
Cảm giác rất có tiết tấu, không giống tiếng chim hót.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhau, lập tức câm miệng rồi trốn ra sau một gốc cây lớn.
Không bao lâu sau, Phương Tri Hành liền thấy 4 bóng người đi đến.
Nhìn kỹ thì ra là Tống đại gia và hai người con trai, còn có một đứa cháu khoảng 12, 13 tuổi.
Bốn nam nhân khỏe mạnh của Tống gia đều lên núi săn bắt.
Bọn họ và Phương Tri Hành đi cùng một hướng, không ngờ lại chạm mặt nhau.
Phương Tri Hành không rõ đây có phải là truyện ngoài ý muốn hay không, nghi là người nhà họ Tống đã theo dõi mình.
Cậu cần thận trốn tránh, chuẩn bị kéo cung.
“Gâu gâu!”
Một con chó đen không biết từ đâu chui ra, hướng thẳng về phía Phương Tri Hành và Tế Cẩu mà sủa loạn.
“Hắc Tử, sao thế?”
Tống đại gia vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, đứng lại.
Ông ta đứng lại, nhanh chóng rút liệp đao rồi nheo mắt nhìn về phía trước.
Con chó đen vẫn không ngừng gào rít, hung thần ác sát.
Phương Tri Hành bất đắc dĩ thu hồi cung tên, mở miệng nói: “Chó nhà ai vậy trời, sủa gì mà sủa?”
Sau đó cậu làm bộ xách quần bước ra từ phía sau đại thụ, nhìn như vừa đi tiểu xong.
Tế Cẩu cụp tai rũ đuôi ghé vào trong bụi cỏ không dám thò mặt ra, đến rắm cũng không dám đánh, giống như cực kỳ e ngại con chó đen kia.
“Ồ, là Đại Ngưu đấy à!”
Tống đại gia thu liệp đao về, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại ở đây? Đi săn hả?”
Phương Tri Hành thấy vậy thì nở nụ cười tươi rói, vừa xoa bụng vừa thành thật nói: “Đói quá nên đành ra ngoài thử thời vận ạ.”
Tống đại gia hiểu rõ, đáp: “Chỗ này chẳng có may mắn gì cho ngươi chạm vào đâu, con mồi bị giết sạch từ lâu rồi.
Ngươi cứ thẳng về phía trước, ít nhất phải ngoài thôn 15 dặm thì mới săn được con mồi.”
Phương Tri Hành líu lưỡi, nói: “Hơn 15 dặm, xa thế cơ ạ?”
Tống đại gia gật đầu thở dài: “Thời buổi này mọi người đều không có cái ăn, toàn dân chạy đi săn hết, gặp được cái gì bắt cái nấy, đến cả cóc nhái cũng bị ăn sạch.
Trong vòng 15 dặm quanh đây, chẳng còn gì nữa rồi.”
Một người khá chen miệng nói: “Với lại, khu vực có khá nhiều con mồi đã bị nhà thôn trưởng chiếm mất rồi.
Chúng ta muốn săn được con mồi, chỉ có thể chạy đến chỗ xa hơn.”
Con trai lớn của Tống đại gia đưa tay chỉ, nét mặt toàn là oán giận.
Hướng kia chính là chỗ đám người Triệu Đại Hổ đã đi đến.
Phương Tri Hành như đã rõ, nhụt chí thở dài: “Đi săn khó quá.”