Tống đại gia im lặng một lát rồi đề nghị: “Thế này đi, ngươi cứ theo chúng ta.
Mặc kệ là con mồi gì, ai bắt được thì cũng sẽ chia cho ngươi một phần.”
Phương Tri Hành lập tức lên tiếng: “Thôi thôi, ta vẫn đừng tự làm khổ mình thì hơn.
Đào ít rau dại về ăn qua bữa là được rồi.”
Tống đại gia nghe vậy cũng không kiên trì khuyên nhủ, chỉ gật đầu nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi trước đây.”
Một đám bốn người mang theo con chó đen rời đi.
Tế Cẩu thấy thế thì mới sợ hãi rụt rè, bò dậy.
Phương Tri Hành khinh bỉ: “Mày cũng là chó.
Chó với chó có thể kết nối được không?”
“Kết nối cái rắm!”
Tế Cẩu buồn bực nói: “Chó cũng có nói chuyện méo đâu.
Chỉ thông qua mùi vị, tiếng sủa và động tác của tai, đuôi để phán đoán những con chó khác là địch hay bạn.
Con đen thùi kia là giống chó săn chứ không phải thú cưng, cực kỳ hung ác.
Có lẽ chỉ cần một táp của nó cũng đủ để cắn đứt cổ tao.”
Phương Tri Hành vẫn khinh bỉ: “Tốt xấu gì cũng là một con chó được bật hack, kết quả là vẫn ăn hại như thế.”
Tế Cẩu cả giận nói: “Đừng nói tao, mày thì khá khẩm hơn tí méo nào chứ.
Tốt xấu gì cũng là một thằng đàn ông được bật hack, sao gặp ai cũng như chuột nhìn thấy mèo thế hả?”
Phương Tri Hành khẽ nói: “Mày thì biết cái chó gì.
Đây gọi là thận trọng vững vàng!”
Cậu vừa dứt lời, một người một chó bỗng trợn trừng mắt.
Bọn họ nhìn thấy trên đồng cỏ cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con thỏ xám, không coi ai ra gì mà nhởn nhơ gặm cỏ.
“Có thỏ, còn là một con béo múp!” Tế Cẩu kích động truyền âm.
Phương Tri Hành nín thở, tất cả cảm xúc trên mặt đều cấp tốc chuyển thành tỉnh táo tuyệt đối
Kéo cung, bắn tên!
Vút!
Cách đó hơn 20m, cơ thể con thỏ bỗng run lên rồi bị ghim chặt xuống đất.
Tứ chi nó giật giật mấy cái rồi nhanh chóng nằm im, không còn động tĩnh gì.
Tế Cẩu vắt chân lên cổ chạy đến xem xét.
Mũi tên bắn vào mắt trái của thỏ xám, sâu đến mức xuyên qua cả xương sọ, ghim chặt nó xuống mặt đất.
Vừa chuẩn vừa ác!
Một phát trí mạng!
Đầu lưỡi Phương Tri Hành liếm nhẹ, cực kỳ hài lòng với phát bắn của mình.
Thực lực học nghề max cấp đúng là hàng thật giá thật, không bơm thêm tí nước nôi nào.
Cậu bước về phía trước, việc đầu tiên là thu lại mũi tên rồi mới xách con thỏ xám lên xem thử nặng được bao nhiêu.
Rất mập, chắc phải đến 5 cân.
“Khà khà, cuối cùng cũng có bữa sáng rồi.” tâm trạng của Phương Tri Hành thoáng cái đã trở nên cực kỳ vui vẻ.
Tế Cẩu cũng sướng đến mức nhảy dựng lên, cười hố hố nói: “Mau mau mau, tao muốn ăn thịt thỏ.”
“Gâu gâu~” Chợt có tiếng chó sủa loạn từ đâu truyền đến.
Phương Tri Hành giật mình, lập tức ngoái lại.
Cậu vừa quay đầu đã thấy một con chó đen to bự đang phi đến, lao thẳng về phía mình.
“Đệt mợ!” Tế Cẩu bị dọa đến mức nằm rạp xuống đất, câm như hến, không dám nhúc nhích.
Nó biết mình không thể chạy.
Càng chạy sẽ càng kích thích hung tính của loài chó săn.
10m, 8m, 5m!
Chó đen lớn tiếp cận nhanh như gió, quá nhanh!
Phương Tri Hành nhanh tay lẹ mắt, chỉ trong thời gian cực ngắn đã vứt con thỏ sang một bên rồi giương cung bắn.
Vút!
“Ẳng ẳng~”
Con chó đen bất ngờ ngã quỵ xuống đất, theo quán tính trượt thẳng đến bên chân Phương Tri Hành.
Mũi tên của cậu cực kỳ chính xác, trúng ngay mi tâm của con chó đen.
Chỉ một lát sau bốn người Tống đại gia cũng chạy đến, hết nhìn con chó lại nhìn Phương Tri Hành.
Nhất thời, bầu không khó vô cùng đè nén.
Tim Phương Tri Hành đập thình thịch, hai tay đang giương cung chậm rãi hạ xuống.
Cậu cười làm lành nói: “Tống đại gia, việc này cũng không thể trách ta được.
Con chó nhà ông đột nhiên nhào đến, tình thế quá cấp bách nên ta đành phải ra tay.”
Sắc mặt Tống đại gia tối đen, không nói câu nào.
Có điều đứa con lớn của ông ta lại nổi trận lôi đình, quát: “Đại Ngưu, ngươi đặc biệt ăn tim hùm gan gấu rồi đúng không? Dám giết cho nhà chúng ta!”
Gã đột nhiên lao đến, vừa vung liệp đao vừa gào: “Ta giết ngươi.”
Phương Tri Hành hít một hơi khí lạnh, dựng cũng bắn luôn.
Vút!
Toàn thân đứa con lớn của Tống đại gia cứng đờ, cúi đầu đầu nhìn ngực mình.
Nơi đó có một mũi tên xuyên qua, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ ngực áo.
Biểu cảm căm giận trên mặt gã dần chuyển thành sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, thở hồng hộc.
“Đại minh, con trai của ta!”
“Cha!”
Tống đại gia trợn mắt há mồm, chạy đến đỡ con trai lớn của mình.
Cháu ông ta thì sợ đến choáng váng, cứng đờ tại chỗ.
Đứa con thứ hai của ông ta vội vã giương cung, rút ra một mũi tên, định lên dây.
Vút!
Một ánh sáng sắc lạnh đột nhiên phóng tới, xuyên thẳng qua phần cổ cực kỳ chính xác.
Tiếp đó, hắn đưa tay che cổ rồi ngã thẳng xuống.
Máu tươi tràn ra từ khe hở, chảy ra ào ạt.
“Nhị Minh!”
Tống đại gia hoảng sợ nhìn hai đứa con đang nằm gục trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét đau đớn thảm thiết rồi quay đầu, tay nắm chặt liệp đao.