Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Chẳng qua là không đợi ông ta đứng thẳng, Phương Tri Hành đã kéo căng dây cung, động tác nước chảy mây trôi, bắn thêm một lần nữa.
Mũi tên phóng theo đường cong nhẹ, cắm phập vào lồng ngực ông ta.
Tống đại gia ngã ngửa về phía sau.
“Phụt!”
Ộc ra một búng máu.
“Ông ơi!” Đứa cháu trai đã triệt để choáng váng, không biết phải làm gì.
“Mau, chạy mau!” Tống đại gia nhăn mặt, gấp gáp nói.
Lúc này cháu trai của ông ta mới phản ứng kịp, đứng bật dậy, co chân định chạy.
Thế nhưng hắn vừa xoay người, một mũi tên bắn lén từ phía sau đã lao đến, trúng ngay phần lưng rồi chui ra từ ngực hắn.
Sau đó đứa cháu trai này cũng suy sụp, ngã xuống đất.
Nét mặt Phương Tri Hành đã hoàn toàn rét lạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Một lúc lâu sau cậu mới hạ cung xuống, đi đến trước mặt Tống Đại gia.
Tống đại gia ngửa mặt nhìn trời, hai mắt như tro tàn, đã không còn hơi thở.

“Ối đệt, đệt!”
Tế Cẩu nơm nớp bò dậy.

Nó nhìn con chó đen to bự đã ‘ợ ra rắm’ rồi lại nhìn bốn người Tống đại gia đang nằm sõng soài trong vũng máu, cảm thấy sửng sốt, chấn động đến ngu chó.
“Phương Tri Hành! Mày, mày làm cỏ cả nhà người ta rồi!”
Tế Cẩu thụt cái lưỡi đang thè lè bên ngoài về.

Chó ta nhìn chằm chằm vào bạn tốt, lông lá trên người dựng ngược cả lên.
Ngay lúc này, nó đã thật sự cảm nhận được cái gì gọi là rùng mình!
Thằng nhãi Phương Tri Hành này ra tay, một phát bắn chết một người, không hề có tí chần chừ do dự nào.

Đủ hung tàn!
“Tại sao?”
Cơ thể Phương Tri Hành hơi run rẩy, cúi đầu nhìn Tống đại gia rồi tự hỏi: “Tại sao các người lại quay về?”
Tế Cẩu lập tức giật mình, cũng bật ra câu hỏi tương tự: “Đúng nhỉ.

Rõ ràng là bọn họ đã đi xa rồi cơ mà, tại sao còn phải vòng lại chứ?”
Phương Tri Hành cẩn thận nhớ lại từng đoạn tiếp xúc ngắn ngủi giữa mình và bốn người nhà họ Tống, sau đó trầm ngâm nói: “Mày có phát hiện ra không, từ lúc gặp nhau, mấy người Tống đại gia đã rất nhiều lần nhìn về phía bao đựng tên của tao?”
Tế Cẩu không hề phát hiện ra chuyện này, vạn sự chú ý của nó đều đặt hết lên người con chó đen kia.
Có điều nó lập tức chạy lên phía trước, kiểm tra số tên của bốn người Tống đại gia rồi đáp: “Bọn họ có tất cả 11 mũi tên, mày lại có tận 18 mũi!”
Phương Tri Hành thở dài: “Bọn họ vòng lại, quá nửa là muốn cướp mũi tên của tao.”
Tế Cẩu nghĩ lại cũng thấy đúng.
Lần đầu con chó đen nhìn thấy Phương Tri Hành thì chỉ sủa loạn, lần thứ hai vòng về lại nhào lên cắn luôn.
Rõ ràng là con chó săn này đã nhận được lệnh của chủ nhân, thế nên mới bất ngờ tấn công người khác.
Tế Cẩu không nhịn được, cảm khái: “Lòng người đúng là khó dò mà.


Một giây trước đám người Tống đại gia nhìn vẫn rất chi là hiền lành, một giây sau đã có ý nghĩ xấu xa với mày.”
Phương Tri Hành cũng rất thất vọng, buồn lòng.
Sinh ra ở thời nạn đói hoành hành này, chỉ cần một giây lơ là mất tập trung thôi cũng có thể mất mạng trong tay người khác.
Cậu hít sâu vài hơi, sắp xếp lại tâm trạng, sau đó bắt đầu lục lọi đám thi thể.
11 mũi tên bị lấy ra hết, 5 mũi trên mấy cái xác cũng thu về luôn, còn lau sạch vết máu trên đó.
Như vậy, túi đựng tên của Phương Tri Hành đã có 29 mũi.
Tiếp đó cậu bắt đầu lục lọi túi của mấy người kia, mò được 15 thông bảo.
Đây là tiền tệ lưu thông ở vương triều Đại Chu, dân chúng thường gọi là ‘đồng tiền’.

Tiền ở đây được chia thành ba cấp bậc, theo thứ tự là bánh vàng, đậu vàng và thông bảo.
1 bánh vàng = 10 đậu vàng = 10 nghìn thông bảo (thường được gọi là đồng )
Loại nghèo mạt như Đại Ngưu, trên người không có tí của nả nào, đến một đồng tiền cũng không có.
Trong tay đám người Tống đại gia cũng không có nhiều, chỉ độc mỗi 15 đồng tiền.
Phương Tri Hành nhét hết vào túi mình.
Sau đó cậu lại nhìn ba thanh liệp đao dưới đất, trong đó có hai thanh đã sứt mẻ, chỉ có thanh của Tống đại gia là còn khá tốt, được mài đến sáng loáng.
Phương Tri Hành vừa sờ vào chuôi đao, giao diện hệ thống đã lập tức bắn ra!
[Vũ khí lạnh: Khảm đao, dài 79cm, rộng 11cm, nặng 1.4kg]
[Điều kiện đạt tới Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp:

1, Rút đao: 1000 lần.

(chưa hoàn thành)
2, Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (chưa hoàn thành)]
“Xuất hiện rồi!”
Ánh mắt Phương Tri Hành sáng bừng lên, tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Xem ra chỉ cần chạm vào một số vật phẩm đặc biệt, cậu sẽ có thể phát động [hack max cấp].
Tế Cẩu thấy vậy thì mắt chó lập tức trợn to.
Nói thật thì tuy [hack ràng buộc] của nó trâu bò nhưng bản chất lại là kỹ năng bị động.
Chỉ cần khóa chặt với một người nào đó, đi theo tiết tấu của đối phương rồi nằm chờ đồng bộ thăng cấp.
Nếu phải so sánh thì rõ ràng là hack của Phương Tri Hành chiếm nhiều ưu thế hơn, có thể tử chủ trong vấn đề thăng cấp.

Chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra là okay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận