Cái này hơi giống game jigsaw puzzle.
Thu nhặt đủ mảnh ghép thì sẽ được một tấm hình hoàn chỉnh là có thể thăng cấp!
Nghĩ đến đây, Tế Cẩu đúng là có tí ghen tị hận!
Cùng là xuyên không, sao mình lại xuyên thành chó, còn nhận được một cái hack bị động chứ.
Ngươi so với chó, tức chết chó!
Lục lọi mấy cái thi thể xong, Phương Tri Hành kéo hết chúng vào trong bụi cỏ.
Nhìn từ ngoài vào, đám thi thể đã bị cỏ cây um tùm che kín hết.
“Hừm, đi thôi.”
Phương Tri Hành nhấc con thỏ xám lên, quay người rời đi.
Tế Cẩu lập tức nhắm mắt theo đuôi, cắm đầu đuổi theo.
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng chó ta cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Mày không sao chứ, cảm giác giết người như thế nào?”
Phương Tri Hành im lặng, một lát sau mới chậm rãi nói: “Thật ra lúc đấy mọi chuyện xảy ra nhanh quá, tao chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều nên cũng không nói rõ được cảm giác như thế nào.
Giờ thì tao chỉ cảm thấy mình quá bất cẩn, phải sớm phát hiện đám người Tống đại gia đã động lòng tham, sau đó ra tay trước chiếm lợi thế chứ không phải để bản thân rơi vào hoàn cảnh bị động như này.
Dù tao có hack nhưng đâu thể lần nào cũng phản sát thành công được.”
Tế Cẩu im lặng, không nói gì.
Phương Tri Hành là một kẻ rất hung ác, kiếp trước như thế, kiếp này cũng y chang.
Bốn thằng bạn nối khố cùng lăn lộn ngoài xã hội, chỉ có mỗi Phương Tri Hành là khấm khá nhất, cực kỳ có tương lai.
Đã trở thành chuyên gia quản lý tài sản, thực hiện được giấc mơ tự do tài chính.
Nếu không bị chém chết, có lẽ cậu sẽ nhanh chóng chuyển mình từ quản lý sang đối tác.
Từ nhỏ Tế Cẩu đã không phục Phương Tri Hành, thế nhưng lại chưa từng thắng được cậu.
Một người một chó thuận lợi xuống núi, hướng thẳng về phía thôn Phục Ngưu nhưng lại không vào mà đi đến trảng cát vàng bên bờ sông kia.
Phương Tri Hành dùng liệp đao mổ bụng thỏ xám rồi lột da, bỏ hết nội tạng, chặt thành từng miếng nhỏ.
Tiếp đó cậu lại nhóm lửa, nướng đồ ăn.
Tuy không có gia vị nhưng thịt thỏ cực kỳ tươi ngon.
Thỏ xám nặng chừng 5 cân, bỏ hết da lông, tiết, xương…cũng còn lại khoảng tầm 2 cân thịt.
Một người một chó ăn no căng.
Tế Cẩu hỏi: “Tiếp theo còn đi săn không?”
Phương Tri Hành lắc đầu, nói: “Không đi nữa.
Lúc trước tao muốn đi săn là để nâng cao kỹ thuật bắn tên, nhưng giờ có đao rồi…”
Tế Cẩu đã hiểu rõ.
Nghỉ ngơi một lát, Phương Tri Hành bắt đầu luyện tập Bạt Đao Thuật.
Bạt Đao Thuật bắt đầu từ tư thế rút đao khỏi vỏ rồi phát động tấn công trong chớp mắt, cố gắng đạt tới tình trạng một chiêu tất sát.
Phương Tri Hành chưa từng luyện đao pháp, lại không có cao nhân dạy dỗ nên chỉ đành tự mày mò tự học.
Cậu thử rút đao ra khỏi vỏ, chỉ về phía trước.
[1, Rút đao: 1000 lần (0/1000).
]
Rõ ràng là lần rút đao đầu tiên của cậu đã không hợp yêu cầu, hack không chấp nhận nên không được tính.
Tế Cẩu thấy thế bèn nhắc nhở: “Rút đao tức là giết người, ít nhất thì mày cũng phải chém vào cái gì chứ.”
Phương Tri Hành nghĩ cũng đúng nên đi đến phía trước một gốc đại thụ.
Trước tiên, cậu thu đao vào vỏ rồi lại đột ngột rút ra, bổ mạnh vào thân cây.
“Rắc!”
Sau khi va chạm với vỏ cây, liệp đao thế mà bị bắn ngược lại!
Hổ khẩu Phương Tri Hành tê dại.
Tế Cẩu đứng ngoài bình luận: “Trước khi lưỡi đao chém vào vỏ cây thì đã bị lệch rồi.
Mày thế này không phải chém mà là đập!”
Phương Tri Hành hít thở thật sâu, chém lại nhưng vẫn thất bại.
Rút đao về, chém tiếp, lại thất bại…
“Chém người khó thế cơ à?” Phương Tri Hành không hề nhụt chí.
Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần kiên trì luyện tập, nhất định sẽ nắm giữ được bí quyết.
PHẬP~
Nương theo tư thế rút đao của Phương Tri Hành, lưỡi đao bỗng vạch ra thành một đường cong xinh đẹp rồi cắt vào giữa lớp vỏ cây.
[1, Rút đao: 1000 lần(1/1000).]
"Hừm, có chút cảm giác rồi."
Phương Tri Hành cảm thấy rất là phấn chấn.
Từ rút đao ra khỏi vỏ đến chém xuống, trong suốt quá trình phải liền mạch, không có bất cứ điểm chần chừ hay đứt quãng nào.
Động tác chẳng những phải vừa nhanh vừa mạnh mà còn cần ổn – hung – chuẩn – ác.
Tiếp theo cậu lần lượt luyện tập, mồ hôi cũng dần túa ra đầm đìa.
Nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục luyện tập… Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Trong lúc mê mải, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Mặt trời đã lặn về phía tây.
Phương Tri Hành thử cảm nhận cánh tay xem sao thì thấy vẫn được, không quá nhức mỏi.
Có căn cơ là Xạ Thủ Học Nghề max cấp, Phương Tri Hành hơi hiểu được phải vận lực như thế nào, thế nên không xuất hiện tình trạng quá sức, bị thương.
Sau đó cậu lại xuống sông đánh bắt, mò được một ít sò cùng ốc nhồi.
Vận may cũng khá, lại móc được một em lươn vàng mập ú.
Bữa chiều, một người một chó ăn đến cực kỳ thỏa mãn.
Đến khi tối hẳn, hai đứa lại dắt nhau về nhà đi ngủ.
.
.