Lão thôn trưởng thấy thế thì lập tức tỏ rõ thái độ: “Mọi người đường hoảng hốt.
Trong thôn đã xảy ra án mạng, nhất định phải báo quan xử lý.
Bất kể là ai đã hại chết lão Lưu, chúng ta nhất định phải bắt hắn về quy án, đòi lại công lý cho người đã khuất.”
“Đúng, đúng, đúng.
Phải như thế!” Chúng thôn dân sôi nổi phụ họa.
Uy tín của lão thôn trường được tích lũy qua thời gian dài, không có người nào dám tùy tiện chất vấn lão.
Lão nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó.
“Được rồi.
Mọi người ai về nhà nấy đi, nhớ khóa cửa thật chặt, có việc gì thì phải la lớn lên.” Lão thôn trưởng khoát tay, giải tán đám đông.
Phương Tri Hành đưa mắt nhìn Tế Cẩu rồi quay người về nhà.
Tế Cẩu ngầm hiểu, lén lén lút lút trốn vào góc tường.
Bóng tối bao phủ nó, chẳng ai nhìn thấy được.
Đợi đến khi đám người tan hết, hiện trường chỉ còn lại lão thôn trưởng và 3 đứa con trai.
Triệu Đại Hổ nói: “Cha, ngài muốn báo quan thật ạ? Trong huyện tùy tiện phái một bộ khoái đến, chúng ta lại phải lo một ngày ba bữa.
Ăn ở nhà ai chứ? Còn không phải là sẽ đổ hết lên đình trưởng ngài đây à? Đi khắp nơi kêu gọi, vừa phải ra sức lại vừa phải ra tiền!”
Triệu Nhị Hổ gật đầu, tiếp lời: “Đúng đấy.
Mời thần dễ đuổi thần khó.”
Lão thôn trưởng cười haha, nói: “Báo quan cái gì, ta chỉ nói thế thôi.
Vừa ổn định lòng người, vừa tiện thể hù dọa tên ăn thịt người kia một chút.”
Ba đứa con lập tức hiểu rõ.
Triệu Đại Hổ nói: “Không báo quan thì việc này phải xử lý thế nào đây?”
Triệu Tam Hổ lên tiếng: “Đại ca, chẳng phải anh nghi kẻ ăn thịt người là Đại Ngưu à? Nếu không tìm được hung thủ, chúng ta cứ bắt nó, xử tử trước mặt thôn dân được không?”
Triệu Đại Hổ lắc đầu: “Nhị Cẩu có thể là do Đại Ngưu giết nhưng vụ lão Lưu thì đúng là không phải do nó làm.”
Triệu Tam Hổ khó hiểu, hỏi: “Không phải à?”
Triệu Đại Hổ khoanh tay, nói: “Mấy hôm nay ta để tiểu Khôn theo dõi Đại Ngưu rất chặt, phát hiện ra nó đi sớm về trễ, thần thần bí bí, không biết là đi đâu.
Thế nhưng lần cuối cùng lão Lưu lộ diện là buổi trưa ba ngày trước, sau khi về nhà thì không thấy ra khỏi cửa nữa.
Trong khoảng thời gian này, Đại Ngưu vẫn luôn bị tiểu Khôn theo dõi.”
Lão thôn trưởng gật đầu, đáp: “Nếu con người rơi vào trạng thái cực kỳ đói khát thì cái gì cũng dám ăn.
Đại Ngưu ăn Nhị Cẩu, một kẻ khác ăn lão Lưu! Nếu còn tiếp tục như này, đến mùa đông, sợ là cả thôn đều sẽ ăn thịt người.”
Triệu Đại Hổ líu lưỡi: “Cha, trước kia ngài cũng từng trải qua nạn đói, đã bao giờ gặp chuyện này chưa?”
Lão thôn trưởng tựa như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi thất thường.
Ông ta đột ngột rẽ sang chủ đề khác: “Hình như mấy ngày nay không thấy đám người Tống đại gia trở về, đúng không?”
Triệu Đại Hổ lập tức trả lời: “Đã bảy – tám ngày rồi thì phải.”
“Ừ.” Trên mặt lão thôn trưởng hiên lên nét vui mừng.
Mấy ngày trước, bốn người Tống đại gia ra ngoài đi săn nhưng chưa từng trở về thôn.
Tống đại nương cùng con dâu vô cùng lo lắng nên mỗi ngày đều chạy đến nhà thôn trưởng, một nháo hai khóc, năn nỉ lão nhanh chóng tổ chức thôn dân lên núi tìm người.
Nhưng thời buổi này bản thân còn khó mà đảm bảo, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, làm gì có ai dư thừa tinh thần với sức lực, nhàn rỗi đi tìm người chứ?
Lão thôn trưởng cười cười: “Xem ra toàn bộ nam đinh nhà họ Tống đều xong đời, chết ở trong núi cả rồi.
Chuyện này thật ra lại rất tốt!”
Ba đứa con đều cảm thấy kinh ngạc: “Cha, tốt chỗ nào ạ?”
Lão thôn trưởng liếc mắt nhìn về phía Triệu Tam Hổ, cười cười: “Lão tam à, không phải là ngươi vẫn luôn thích vợ Tống lão nhị à? Chờ lát nữa cha sẽ đi qua cầu hôn cho ngươi.
Cưới cô ta về, lương thực và tiền tai của Tống gia cũng vào hết tay nhà mình.”
Triệu Đại Tam vui mừng quá đỗi, phấn khởi nói: “Cha, ý kiến này quá hay.
Tạ ơn cha!”
Triệu Đại Hổ chần chờ hỏi: “Còn Tống đại nương, phải xử lý thế nào ạ?”
Lão thôn trưởng hờ hững nói: “Lão bà bà chết dẫm này, chắc chắn là sẽ làm ầm lên.
Nhất định phải chơi chết bà ta.
Thế này đi, chúng ta sẽ nói hung thủ hại chết lão Lưu là Tống đại nương.
Bà ta mất chồng mất con trai nên phát điên rồi.”
Triệu Đại Hổ liên lục gật đầu: “Cha, vẫn là ngài lắm mưu nhiều kế!”
Sau khi bàn bạc kỹ càng, lão thôn trưởng dặn dò 3 đứa con chôn cất Lưu đại thúc cẩn thận, còn mình thì đi đến nhà Tống lão nhị.
Đợi 4 người đi hết, Tế Cẩu mới nhảy ra khỏi góc túi, vắt chân lên cổ chạy về nhà.
Phương Tri Hành đợi đã lâu, vừa thấy liền hỏi: “Có nghe ngóng được gì không?”
Tế Cẩu phun ra vèo vèo, kể hết từ đầu đến cuối.
“Cái gì, bọn họ nghi tao ăn thịt Nhị Cẩu à?”
Phương Tri Hành cạn lời, không còn gì để nói.
Cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tế Cẩu nhìn thằng bạn nối khố một lát rồi nói: “Tao cảm thấy bọn họ nghi ngờ là do mày béo lên đấy!”