Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Phương Tri Hành nhìn nhìn cơ thể mình rồi chợt nói: “Cũng đúng, chẳng trách!”
Tế Cẩu còn đế thêm vào: “Thôn trưởng đúng là lão già tàn ác, lòng dạ đen thui.

Chơi người ta tuyệt hậu luôn, quả này Tống gia xong thật rồi.”
Phương Tri Hành nghĩ thôi vẫn thấy sợ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Xém chút là lão đã lấy tao ra làm tốt thí rồi.”
Sáng sớm, trời đang mưa to.
Uỳnh uỳnh~
Sấm chớp rền vang, mưa trút ào ào, từ nửa đêm đến giờ vẫn chưa ngớt được tí nào.
Trời đã sáng nhưng Phương Tri Hành nhìn ngoài trời mưa to, tâm tình không cách nào sáng sủa lên được.
Hôm nay cậu vốn định lên núi đi săn, ai ngờ người tính không bằng trời tính.
“Trong nhà không có gì ăn, trời mưa cũng phải đi ra ngoài.” Phương Tri Hành than nhẹ.
Cậu có tí hối hận, hẳn là nên nghĩ cách tích trữ một ít đồ ăn, phòng hờ tình huống này mới đúng.
Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được.
Mỗi lần cậu xuống sông mò sò bắt ốc, bắt được bao nhiêu đều chén hết bấy nhiêu, thế mới có sức mà tập bắn tên, luyện Bạt Đao Thuật.
Căn bản là không thể tích trữ đồ ăn.
Tế Cẩu do dự nói: “Không có áo mưa, đi ra ngoài sẽ ướt hết, đổ bệnh thì phải làm sao?”

Ở cái sơn thôn…cổ đại này, có bệnh thì cũng chỉ có thể cắn răng chống chọi cho qua, không chống được thì chết chắc.
Tất nhiên là Phương Tri Hành biết rõ điều này, thế nhưng cậu không biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, không thể cứ ru rú trong nhà đợi tạnh được.
Huống gì cho dù trời tạnh rồi, trong lúc ra ngoài vẫn có thể mắc mưa lại.

Sao mà tránh mãi được.
Một người một tró đội mưa ra ngoài.
Mưa rất to, Phương Tri Hành thoáng cái đã ướt sũng.

Tế Cẩu cũng rơi vào tình trạng lông ướt dầm dề, dính bết vào nhau.
Trong thôn ngoài thôn toàn là đường đất, mưa to một cái là trở nên cực kỳ lầy lội.
Phương Tri Hành một bước nông một bước sâu ra khỏi thôn, đi thẳng đến bờ sông thường đánh bắt thủy sản.
Rõ ràng là nước sông đã dâng lên rất nhiều, dòng chảy rất xiết, sóng lớn cuồn cuộn.
“Đậu xanh rau muống!”
Phương Tri Hành đứng trên bờ, tóc tai dán bết vào nhau, trên mặt toàn là nước mưa.
Không thể xuống sông, quá nguy hiểm.
Tế Cẩu trợn tròn mắt, truyền âm đến: “Lần này toang rồi.

Khả năng cao mà mấy ngày nữa nước sông cũng không hạ được đâu.”
Phương Tri Hành khẽ cắn môi rồi quay người đi vào rừng cây hái chút rau dại, sau đó trở về.
Về đến nhà, cậu vội vàng nhóm lửa hong khô quần áo đã ướt sũng, luộc hết chỗ rau dại.

Hai người miễn cưỡng lắm mới no bụng.
Đến chiều, mưa vẫn chưa tạnh, ngược lại còn to hơn.
Trong thôn khắp nơi đều bị ngập, cứ như một vũng nước mênh mông.
Phương Tri Hành nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Trận mưa này không bình thường, thuộc vào hàng thiên tai rồi!
Đảo mắt đã đến chạng vạng tối, mưa vẫn như trút nước.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu lại đói cồn cào.

“Ngày mai, dù mưa lớn đến mấy chúng ta cũng phải lên núi săn bắt.” Phương Tri Hành thở dài.
Tế Cẩu mặt ủ mày chau, chỉ hừ hừ mấy tiếng.
Một đêm trôi qua rất nhanh…
Sang ngày hôm sau, Phương Tri Hành bị đói đến tỉnh ngủ.

Ra ngoài xem thử thì thấy sắc trời vẫn âm u nhưng mưa thì đã tạnh rồi.
Nhiệt độ không khí hạ xuống rất nhiều, đã hơi lành lạnh.
Một người một chó mừng muốn chết, lập tức vác theo cung tên chạy ra ngoài, đi thẳng lên núi.
Chưa đi được bao xa, trời lại mưa phùn lất phất, đọng trên người lạnh muốn teo héo.
Tế Cẩu nhìn hướng Phương Tri Hành định đi, kinh sợ nói: “Mày định đến khu vực săn thú bị đám Triệu Đại Hổ chiếm giữ à?”
Phương Tri Hành gật đầu.
Tế Cẩu chần chờ, nói: “Không sợ xảy ra chuyện hả? Một khi mày và đám người nhà lão thôn trưởng xảy ra xung đột, Triệu gia nhiều mũi tên hơn mày đấy.”
Phương Tri Hành trả lời: “Mấy hôm nay hẳn là cả nhà lão thôn trưởng còn bận bịu chiếm đất chiếm tài sản của Tống gia, sẽ không ra ngoài đi săn.”
Tế Cẩu nghĩ nghĩ rồi ngập ngừng nói: “Chỉ hy vọng là như thế.”
Một người một chó xâm nhập vào núi hoang rừng già.

Họ đi một đoạn rất xa, xem chừng là khoảng 11, 12 dặm.
Phương Tri Hành đi mệt, ngồi dưới một gốc đại thụ nghỉ ngơi.
“Ối ối, mệt chết chó rồi.” Tế Cẩu cũng mệt muốn chết, nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thè lưỡi thở.
Uỳnh uỳnh ~ ~

Rất ư là xui xẻo, trời lại đột nhiên mưa to.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn trời.

Mây đen dày đặc, tia sét thô to như xé toạc không trung.

Giống như thần long đang nổi giận.
“Đi thôi, không thể trú dưới gốc cây.” Cậu đứng lên, không thể không đội mưa di chuyển.
Hai người tìm mãi mới thấy một mỏm đá nhô ra, tạo thành một cái hốc khá hẹp.

Vừa lúc có thể trú mưa.
“Ế, nhìn kìa! Chỗ kia là một mảng dâu dại, đúng không?” Tế Cẩu trông thấy cái gì đó, duỗi cổ nhìn cho kỹ.
Phương Tri Hành nhìn theo, ánh mắt lập tức sáng lên, ba chân bốn cẳng chạy đến.
Chỉ thấy phía trên một sườn dốc mọc đầy bụi cây, chính là dâu dại.

Cành nào cành nấy treo đầy quả đỏ mọng, tất cả đều to cỡ củ lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận