Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Phương Tri Hành cấp tốc hái mấy quả, đang định nhét vào miệng thì bỗng khựng lại.
“Tế Cẩu, mau qua đây!” Cậu gọi.
Tế Cẩu không muốn dính mưa, hô to: “Mày mau hái đi, tao qua thì làm chó gì.

Muốn cũng có giúp được gì đâu.”
Phương Tri Hành bĩu môi.

Cậu cởi áo gai, nhanh tay hái dâu.
Bỏ ra chút thời gian, trong lòng Phương Tri Hành càng lúc càng nhiều.

Xem chừng còn quá nửa chưa hái, có điều cậu không cầm nổi nữa.
Phương Tri Hành đành quay lại hốc đá, ngồi xuống.
Tế Cẩu lập tức nhảy lên đùi cậu, ngửi ngửi đám dâu dại.

Một mùi thơm ngọt ngào lập tức lan ra, làm nước miếng nó chảy ròng ròng.
Phương Tri Hành thấy thế liền thúc dục: “Mau ăn đi.”

Tế Cẩu ngẩng đầu, nhe răng hỏi: “Ý gì đây? Trước giờ không phải toàn là mày chén trước, toàn để tao đồ thừa à?”
Phương Tri Hành cười cười, nói: “Dâu dại là do mày phát hiện, đáng được thưởng!”
“Có cái cứt!”
Tế Cẩu nhe răng, gừ gừ: “Mày sợ dâu dại này có độc, bắt tao là thí nghiệm thì có.”
Phương Tri Hành mặt không đổi sắc: “Con chó nhà mày, không biết lòng người tốt.

Lúc nào cũng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Được, được, được, cứ coi như tao lấy mày ra làm thí nghiệm đi.

Thế thì đã sao? Mẹ nó, không phải là mày có đến 2 cái mạng à? Sợ cái lông gì!”
Tế Cẩu cười nhạt: “Hờ hờ.

Phương Tri Hành, lần này tao ghim gút mày rồi.”
Dứt lời chó ta há miệng cắn liền mấy quả dâu dại, nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống bụng.
“Wow! Ngon quá là ngon, chua chua ngọt ngọt!” Tế Cẩu mừng rỡ, không thèm đếm xỉa đến thằng bạn thân, ăn lấy ăn để.
Phương Tri Hành nhìn mà bụng kêu ùng ục, nước miếng ứa ra ào ào nhưng vẫn cố nhịn xuống.
“Úi chà, ăn ngon thật đấy!”
“Mày không ăn à?”
“Không ăn thật à?”
Tế Cẩu vừa ăn vừa liên tụ chòng ghẹo Phương Tri Hành, không biết mệt là gì.
Phương Tri Hành mắt điếc tai ngơ.

Cậu đợi một lúc lâu, đến khi xác nhận Tế Cẩu hốc một đống mà không bị làm sao thì mới bắt đầu ăn.
Hương vị dâu dại đúng là khá ngon.
Nên nói là từ lúc xuyên đến thế giới này, đây là loại hoa quả đầu tiên bọn họ được ăn.

Đúng là hưởng thụ xa xỉ!
Phương Tri Hành ăn một lèo hết chỗ dâu dại, cơn đói dịu bớt liền chạy đi hái tiếp.

Một mảng dâu dại bị cậu càn quét hết, sau đó ăn sạch nên cũng no được sáu, bảy phần.
Mưa càng ngày càng to.

Phương Tri Hành trầm ngâm: “Trận mưa này qua đi, sợ là tình hình thiên tai sẽ càng nghiêm trọng.

Thời thế càng thêm loạn lạc.”
Tế Cẩu ngẫm nghĩ rồi nói: “Có nhớ ông chủ Tiền không? Mày xem người ta lăn lộn tốt biết bao! Tao cảm thấy bọn mình nên tìm một đường ra, không thể chết dí ở thôn Phục Ngưu này mãi được.”
Phương Tri Hành lắc đầu: “Chúng chẳng biết gì về thế giới bên ngoài, cứ chạy lung tung có khi tình cảnh còn nguy hiểm hơn.”
Tế Cẩu chân thành nói: “Phải đến thành phố lớn, người có tiền có quyền đều tập trung hết ở đấy.

Nói cho mày biết, nếu tao chuyển thế thành người, chắc chắn vẫn sẽ siêu cấp đẹp trai, tùy tiện thả lưới một phú bà thì còn cái quái gì phải sầu nữa.”
Phương Tri Hành nghe vậy thì cười nhạt, đáp lại: “Chó không đổi được thói quen ăn cứt.”
Tế Cẩu cười khà khà: “Mày thì biết méo gì, các cụ bảo ‘đàn ông không xấu phụ nữ không yêu’.

Anh đây chính là Hải Vương*, tự tin toả hào quang!”
Hải vương: chủ vựa cá, ý là đào hoa lắm gái theo.
Khoảng chừng 2 tiếng sau, cuối cùng mưa cũng nhỏ lại.
Một người một chó khoan khoái đi đến khu vực đã định trước, đội mưa nhỏ tìm kiếm con mồi khắp nơi.
Một lát sau…
Phương Tri Hành vòng qua một gốc đại thụ 3 người ôm không hết, bước chân bỗng khựng lại.

Ánh mắt cậu xuyên qua những tán cây rừng rậm rạp, nhìn thấy 2 con hươu sao đang đứng dưới một gốc cây, nhởn nhơ gặm cỏ non.
2 con hươu sao một lớn một nhỏ, có thể là đôi mẹ con.
“Ồ mố, có hươu!”

Tế Cẩu ló đầu ra, hai mắt nhìn đăm đăm.
Kiếp trước cậu chỉ được nhìn thấy hươu sao trong vườn bách thú, thịt thì xưa nay chưa từng được ăn.
“Khoảng cách có hơi xa, lại đến gần hơn một chút.” Phương Tri Hành cúi thấp người, cẩn thận từng li từng tí lần mò qua.
Thế nhưng con hươu mẹ kia đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra Phương Tri Hành nên đánh động cho hươu con cùng chạy.
Chỉ trong chớp mắt, bọn chúng đã biến mất trong rừng sâu núi thẳm.
“Kỳ lạ, mình bị lộ ở chỗ nào nhỉ?” trên mặt Phương Tri Hành lộ rõ vẻ hoang mang, khó hiểu.
Tế Cẩu đáp: “Có thể là do tiếng bước chân của mày to quá.

Đường lầy lội thế này, có muốn đi nhẹ nói khẽ cười duyên cũng khó.”
Phương Tri Hành như có điều suy nghĩ.
Chỉ một lát sau trời lại mưa ào ào, được một lúc thì nhỏ lại…cứ lặp đi lặp lại như thế.
Một người một chó bị xối đến ướt nhẹp, toàn thân rét run.
Tìm kiếm hơn 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người phát hiện ra một đàn heo rừng.

Không phải 1 con mà là 20, 30 con tập chung một chỗ.
Phương Tri Hành nín thở nằm rạp xuống đất, chậm rãi bò qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận