Sau khi bò được khoảng 30m, cậu bỗng đứng bật dậy, cấp tốc kéo cung nhắm bắn.
Vèo!
Mũi tên bắn lén quá nhanh, phá không, trúng đích.
Éc éc ~
Một con heo rừng nhảy dựng lên, điên cuồng hất đầu.
Mũi tên của Phương Tri Hành bắn trúng hốc mắt của nó, máu tuôn ồ ạt.
Bị doạ chấn kinh, đàn heo rừng bắt đầu chạy rầm rập, bao gồm cả con bị trúng tên.
Rất nhanh đã giải tán hết, chẳng còn bóng dáng con nào.
“Đuổi theo!”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu vội vàng truy vết, muốn tìm dấu móng cùng vết máu trên mặt đất.
Có điều vết máu đã nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch, dấu móng cũng trở thành rất mờ nhạt.
Một người một chó mệt đến mức thở hồng hộc.
Đuổi mãi đuổi mãi, bỗng thấy phía trước xuất hiện một sườn dốc.
Dấu móng biến mất dưới sườn dốc này.
“Tiếc quá…” Phương Tri Hành đưa tay lau nước mưa trên mặt, im lặng lắc đầu.
Tế Cẩu buồn bực nói: “Heo rừng đều mạnh thế này à? Một tên bắn thủng đầu mà vẫn không chết, còn chạy nhanh như thỏ?”
Phương Tri Hành thở dài: “Có lẽ là do tao với mày đen quá thôi.
Lúc trước tao từng đọc được một tin tức: có người bị thanh thép xuyên qua đầu, thế mà cuối cùng vẫn cứu được đấy.”
Một người một chó không xơ múi được gì, đành phải tìm chỗ nghỉ ngơi.
Đảo mắt đã đến buổi triều.
Hai người tìm một gốc đại thụ đã đổ nghiêng, vội núp ở bên dưới tránh mưa, Người chó chó người đều ướt sũng, chật vật không chịu nổi.
Mưa dần tạnh hẳn.
Ộp~
Ộp oạp~
Mưa vừa tạnh, giữ rừng núi bỗng vang lên một loạt tiếng ếch kêu.
“Có ếch xanh!”
Tinh thần của Phương Tri Hành đại chấn, chân đạp vũng bùn, bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh.
Không bao lâu sau, cậu nhìn thấy ở vũng nước cạn phía xa xa có 4,5 con ếch to bự đang ngồi chồm hổm.
Loại ếch xanh này có hình thể siêu khủng, chiều cao phải đến hơn 20cm.
Tiếng ộp ộp oạp oạp cũng to như bò rống.
“Đù mé, đám này có khi là ếch trâu!”
Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh ếch trâu sốt tiêu, ếch trâu kho khô, lẩu ếch trâu…vân vân và mây mây.
Tế Cẩu đột nhiên lên tiếng: “Mày nhìn cẩn thận chút coi.
Đã bao giờ nhìn thấy ếch trâu có cái đầu phát sáng chưa?!”
Phương Tri Hành cẩn thận nhìn lại, lúc này cậu mới để ý đến đỉnh đầu của mấy con ếch trâu.
Giữa 2 con mắt to đùng là một cục u nhìn na ná như 1 cái sừng, màu sắc đỏ tươi ướt át.
Phương Tri Hành cả kinh nói: “Sừng đỏ?”
Tế Cẩu liếc Phương Tri Hành, ngạc nhiên nói: “Sừng đỏ cái mẹ gì.
Rõ ràng là một ngọn lửa, y chang lửa ma chơi!”
“Cái gì mà lửa ma chơi?”
Phương Tri Hành có hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn Tế Cẩu rồi nghiêm túc hỏi: “Mày nhìn thấy lửa ở đâu?”
Tế Cẩu cũng thành thật nói: “Trên đỉnh đầu mấy con ếch kia kìa, con nào chả đội một đốm lửa.
Mày không nhìn thấy à?”
Phương Tri Hành lắc đầu.
Một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ.
Mãi một lúc sau, hai người mới xác định được một chuyện: hình ảnh mắt người và mắt chó nhìn thấy không giống nhau!
“Hừm, cuối cùng cũng có tí mùi vị của dị giới rồi.” Phương Tri Hành tấm tắc lấy làm lạ.
Tâm trạng không khỏi kích động, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ bọn mình gặp được sinh vật siêu phàm rồi.”
Tế Cẩu rất tán thành: “Ghê gớm thật.
Thế giới này chắc chắn không đơn giản.”
Tuy miệng nói như thế nhưng Phương Tri Hành vẫn đưa tay với đến bao đựng, rút ra một mũi tên.
Trong mắt cậu, cho dù là sinh vật siêu phàm hay thần kỳ thì cũng chỉ là một nguyên liệu nấu ăn mà thôi.
Phương Tri Hành lặng lẽ mò qua, rút ngắn khoảng cách, dựa vào đại thụ để ẩn nấp.
Đi đến khoảng cách khoảng 20m, cậu nâng cung, kéo căng dây, bắn tên.
Hành động cực kỳ lưu loát, nước chảy mây trôi.
Vút!
Mũi tên phóng mạnh ra ngoài, xé đôi không khí lạnh lẽo, nhắm thẳng đến bên phải vũng nước cạn.
“ỘP ~~”
Một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết lập tức vang lên.
Phương Tri Hành chăm chú nhìn lại, liền thấy đám ếch xanh nhảy xa tứ tán.
Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, lên lên xuống xuống mấy cái đã trốn hết vào trong rừng, biến mất không còn chút dấu vết.
Chỉ có con to nhất là bị tên bắn trúng đùi sau, đóng đinh trên mặt đất là vẫn đang giãy dụa tại chỗ.
Đuôi lông mày của cậu nhướng lên, vô cùng kinh ngạc.
Phải biết một tên này của cậu nhắm chuẩn chính là trán của con ếch kia, kết quả lại lệch ít nhất 10cm!
“Tỉ lệ chính xác bách phát bách trúng, suýt nữa lại bắn trượt?”
Đáy lòng Phương Tri Hành run lên, đột nhiên nhận ra: tỉ lệ chính xác của Xạ Thủ Học Nghề không phải là tuyệt đối.
Nó có phạm vi áp dụng nhất định.
Ví dụ, nếu cậu bắn thú hoang bình thường thì sẽ không trượt phát nào.
Thế nhưng đối đầu với sinh vật siêu phàm, kết quả là…tuỳ duyên.
Tế Cẩu nhanh chóng chạy đến, duỗi móng vuốt nhỏ đè lên cái chân còn lại đang đạp loạn của ếch.
Ếch trâu lập tức bị chế trụ, chỉ còn mỗi cái đầu đang lắc lư trái phải.
Phương Tri Hành đi tới, cúi đầu dò xét con ếch rồi cau mày nói: “Chỉ mỗi thế? Cũng có siêu phàm lắm đâu!”