Tế Cẩu cũng có tí thất vọng, nói: “Có lẽ con hàng này cũng không phải là sinh vật siêu phàm gì.
Mày nhớ không, trong biển có một loại gọi là ‘cá lồng đèn’.
Trên đầu chúng nó mọc lên một cái cần câu, còn có thể phát sáng.”
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bất ngờ rút đao ra khỏi vỏ, đâm thẳng xuống.
Phập!
Mũi đao xuyên qua phần lưng ếch trâu, khiến nó chết hẳn, không còn bất kỳ động tĩnh nào.
[2, Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (1/2).]
Giao diện hệ thống bỗng nhiên lấp lóe ánh sáng .
Đáy mắt Phương Tri Hành sáng rực, tim đập rộn ràng.
“Hở??!”
Tế Cẩu sợ ngây người, trên mặt xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, líu lưỡi nói: “Không phải chứ.
Mày với ếch trâu là ‘sinh mạng cùng cấp bậc’ à?”
Phương Tri Hành cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Có điều sự thật bày ra trước mặt, tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành được ½.
Cậu nhấc con ếch xanh lên, ném vào sọt trúc rách nát của mình, phấn khởi nói: “Đi, giết thêm một con ếch trâu nữa là có thể luyện thành Bạt Đao Thuật.”
Tế Cẩu cũng rất mong chờ, vui vẻ chạy về phía có tiếng ếch kêu.
Không lâu sau, hai người bọn họ lại phát hiện thêm một vũng nước cạn, bên trong có hơn 10 con ếch trâu đang tụ tập cất giọng ca vàng.
Trong lòng Phương Tri Hành siêu mừng rỡ…
Lặng lẽ đi qua, dựng cung, nhắm chuẩn, BẮN!
Vút!
Dây cung rung động, mũi tên phá không mà đi, chỉ nháy mắt đã tăng tốc độ nên trong cự ly ngắn đã tạo thành hiệu quả nhanh như điện chớp.
ỘP ọp~~
Một con ếch trâu đột ngột kêu lên, cực kỳ thê lương, cực kỳ bi thảm.
Đám ếch còn lại kinh hãi, nhao nhao nhảy lên.
Cả hội lập tức giải tán.
Khóe miệng Phương Tri Hành hơi nhếch lên.
Không hiểu sao sau cơn mưa tính cảnh giác của bọn ếch trâu này lại thấp đến kỳ lạ như vậy, tạo cơ hội cho cậu có thể nhẹ nhàng nhặt nhạnh chỗ tốt.
“Bắn trúng rồi!”
Tế Cẩu vận sức chờ phát động, sẵn sàng vọt ra.
Thế nhưng sắc mặt Phương Tri Hành lập tức thay đổi, vội vàng truyền âm: “Có nguy hiểm, đừng đi!”
“Hả?!”
Tế Cẩu giật mình phanh gấp.
Cu cậu lập tức ngã lộn mèo, miệng ôm hôn mẹ đất…Chuẩn dáng vẻ ngã như chó ăn cứt.
Đồng tử Phương Tri Hành co rút thật mạnh.
Chỉ thấy từ trên cây đại thụ bên cạnh vũng nước cạn có một bóng đen bất ngờ lao xuống, há cái miệng to như bồn máu của mình ra, cắn chuẩn một con ếch xanh đang nhảy lên giữa không trung.
Bóng đen này phải dài đến hơn 3m, trên người phủ kín một lớp vảy đen trắng đan xen.
Khoang miệng siêu to, răng nanh sắc nhọn đến doạ người.
Thật đáng sợ, là một con mãng xà!
Đớp mồi ngay trên không, đúng là quá hung mãnh!
Mãng xà một miếng nuốt chửng con ếch trâu kia.
Cái đuôi còn thuận thế vung vẩy trên không, đập trúng 2 con ếch vừa nhảy lên khiến chúng rớt bộp xuống đất rồi nhẹ nhàng ăn luôn.
Tiếp đến, mãng xà lại để ý đến con ếch bị ghim trên mặt đất.
Phần bụng nó trúng tên, máu tươi chảy ròng ròng.
Mãng xà hơi khựng lại rồi đột ngột há miệng cắn phần đầu ếch, kéo mạnh về phía sau.
Xoẹt xoẹt!
Phần bụng bị mũi tên xuyên qua lập tức bị xé thành 2 nửa, chui vào bụng mãng xà.
Quá là tàn bạo!
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Một người một chó lập tức gập người tránh né, vội vã lùi lại phía sau.
Chỉ trong chớp mắt ếch trâu xung quanh đã chạy hết.
Mãng xà vừa quay đầu đã nhìn thấy Tế Cẩu đang rón ra rón rén, lập tức đổi mục tiêu, theo dõi nó.
“Cái đệt!”
Tế Cẩu rùng mình, vắt chân lên cổ chạy như bay.
Mãng xà cúi đầu, trườn trên đất nhanh như một con báo đang phi nước đại để săn mồi.
“Bắn nó!” Tế Cẩu hoảng sợ gào lên.
Không cần nó kêu, Phương Tri Hành đã sớm quay lại, bắn ra một tên.
Mũi tên phá không lao về phía mãng xà, trúng ngay phần lưng của nó rồi phát ra một tiếng Coong!
Giống y như bắn trúng lá chắn bằng kim loại.
“Bắn không thủng luôn?!”
Đáy lòng Phương Tri Hành trầm trọng hẳn.
Có điều một tên này đã làm mãng xà chuyển hướng, nhào về hướng phát ra mũi tên.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu lộn nhào, bỏ trốn mất dạng.
“Hộc hộc hộc~”
Ngoài bìa núi rừng, một người một chó nằm bệt trên đất thở hổn hển.
Cả hai đều mệt đến thoát xác, động đậy ngón tay thôi cũng thấy tốn sức.
Không lâu sau, trời lại đổ mưa.
…
Màn đêm buông xuống, mưa rào xối xả.
Trong tiếng sét đánh ầm ầm, Phương Tri Hành và Tế Cẩu chật vật xuyên qua con đường lầy lội, đội mưa quay về thôn Phục Ngưu.
Bước chân bọn họ nặng nề, hai chân như đeo chì.
Đi đến cửa thôn, ngẩng đầu lên nhìn!
Khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của cả người lẫn chó đột nhiên biến sắc.
Trên gốc đại thụ đầu thôn đang treo lủng lẳng một bà lão tóc tai bù xù, quần áo bị lột sạch, người đầy thương tích.
Tử trạng cực kỳ thê thảm.
“Bà ta chính là Tống đại nương!”
Phương Tri Hành nheo mắt, vừa nhìn đã biết đây là kiệt tác của lão thôn trưởng.
Ăn đến tuyệt đường!
Ăn người không nhả xương!
Ruộng đồng, tài sản của nhà họ Tống hẳn là đã rơi vào tay lão thôn trưởng.