Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Tế Cẩu thấy thế thì trầm giọng, nói: “Thời buổi này, người tốt thường chết sớm mà!”
Phương Tri Hành không nói câu nào, vừa về đến nhà đã lập tức nhóm lửa hơ khô quần áo đã ướt nhẹp, làm mình ấm áp hơn một chút.
“Hắt xì!” Tế Cẩu đột nhiên hắt hơi.
Phương Tri Hành đang định nói nó mấy câu, ai ngờ bản thân cũng hắt hơi theo, nước mũi thò lò.
Ọc ọc ọc~
Bụng dạ một người một chó lại réo rắt, đói đến hốt hoảng.
Phương Tri Hành không nghĩ được nhiều, lục giỏ lấy con ếch trâu đã bắn được ra.

Cậu im lặng thở dài: “Lăn qua lăn lại cả ngày, chỉ kiếm được mỗi tí đồ ăn thế này.”
Ếch trâu bị gác lên bếp lửa, nướng chay.
Tế Cẩu được chia cho phần đầu với 1 cái chân, phần còn lại đương nhiên là vào bụng Phương Tri Hành hết.
“Ít quá, căn bản là không bõ dính răng.” Tế Cẩu vẫn chưa đã mồm, oán trách.
Phương Tri Hành mệt mỏi muốn chết.

Cậu lười nói chuyện, vừa lên giường, đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn.
Một giấc tới sáng.
Lúc Phương Tri Hành mở mắt, tự nhiên cảm thấy cổ họng đau rát, giống như có người đang lấy kim đâm vào yết hầu của mình.

Cậu muốn ngồi dậy nhưng lại thấy hoa mắt váng đầu, toàn thân đau nhức.

Cậu sờ thử trán mình mới biết là bị sốt rồi.
“Đậu mè, cảm cúm phát sốt rồi!” Phương Tri Hành thầm kêu không hay rồi.

Cậu lập tức xuống giường, đi đến chỗ vạc nước múc một bát uống để giảm bớt đau nhức trong họng.
“Phương Tri Hành, tao khó chịu quá!” Tiếng rên rỉ của Tế Cẩu đột nhiên truyền đến.
Phương Tri Hành cúi đầu xem thử, phát hiện Tế Cẩu đang ể oải nằm nghiêng, bên cạnh còn có một bãi nôn.
“Mày cũng ốm rồi à?”
Sắc mặt Phương Tri Hành lại càng khó coi, lẩm bẩm: “Mày bị cảm còn lây cho tao.”
Tế Cẩu không phục, cãi: “Vớ vẩn, rõ ràng là mày bị cảm rồi lây cho tao.”
Phương Tri Hành bực bội mắng: “Chó cảm cúm!” (1 loại virus cảm cúm lây từ chó sang người.)
Tế Cẩu kêu lên: “Bệnh cúm người, bệnh cúm người!”
“Được rồi, lắm mồm quá!” Tâm trạng Phương Tri Hành khá bực bội, khó chịu đẩy cửa bước ra ngoài.

Ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, trong viện toàn là nước.
Cả thôn vô cùng yên tĩnh, đến gà cũng không thèm gáy sáng.
Phương Tri Hành nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Tế Cẩu: “Tao nghe nói nếu chó bị bệnh thì sẽ tự biết tìm thảo dược đấy.

Mày thì sao?”
Tế Cẩu nghe xong liền bò dậy, nghiêng đầu kinh ngạc nói: “Thật hay xạo đấy ba.

Tao còn có kỹ năng này á?”
Phương Tri Hành liền nói: “Tranh thủ thời gian thử xem sao.”
Tế Cẩu lập tức chạy ra ngoài, Phương Tri Hành cũng nhanh chóng theo sau.

Một người một chó tiến vào rừng cây, khắp nơi tìm cỏ.
Mỗi lần tìm thấy cỏ dại Tế Cẩu đều phải chạy đến ngửi thử, Phương Tri Hành cũng tiện tay hái chút rau rừng.
“Phương Tri Hành, là loại cỏ này!” Tế Cẩu bỗng kêu lên.
Phương Tri Hành chạy qua xem thử.


Đó là một loại cỏ màu xanh lục, phiến lá có hình trái tim.

Bề mặt thô ráp lại có lông, phía sau cũng có một lớp lông tơ màu trắng.
“Đây là cỏ gì?” Tế Cẩu không biết tên nhưng trực giác cho nó biết: ăn loại có này sẽ có lợi cho mình.
Thật ra Phương Tri Hành lại biết: “Chắc là lá gai dại, thuộc về thực vật thân cỏ.

Có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, an thai, cầm máu và giải độc.”
Tế Cẩu giật mình, trầm ngâm: “Suýt nữa thì quên mất.

Mẹ nó, hồi trước mày là con ma ốm nên phải uống một đống thuốc đông y, toàn là tự bốc tự sắc.”
Phương Tri Hành không muốn tiếp tục đề tài này.

Cậu hái mười mấy phiến lá, quay về nhà đun nước uống rồi ăn chút rau dại cho đỡ đói.
Sau đó tranh thủ lúc mưa nhỏ, hai người lại mang cung, lết cái thân bệnh tật đi săn.
Hết cách rồi!
Không muốn chết đói hay chết bệnh thì nhất định phải liều mạng.
Một người một chó ra khỏi cửa, đang định rời khỏi thôn thì bỗng thấy một con gà bay ngang qua mặt.
“Ò ó o o o~”
Con gà trống to béo, cả người phủ kín một lớp lông đỏ đen xen kẽ.

Trên đỉnh đầu có một cái mào đỏ tươi, phần đuôi lại xòe ra, nom như một cái quạt siêu to khổng lồ, mỗi lần bước đi lắc bên này lắc bên kia.

Dáng vẻ không coi ai ra gì, vừa oai phong lại vừa uy vũ.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc mắt nhìn nhau.
“Gà nhà lão thôn trưởng!”
Mập mạp quá nhể!
Một người một chó tâm linh tương thông, cấp tốc nhìn quanh một lượt.
“Không có ai …”
Tế Cẩu cẩn thận lắng nghe rồi truyền âm.
Phương Tri Hành không nói không rằng, chỉ chậm rãi giương cung, rút tên ra khỏi bao đựng.
Lúc này, con gà trống đang quay lưng, chổng mông về phía cậu.
Vút!
Mũi tên bắn ra!
Đầu con gà trống gục xuống, lộn nhào mấy vòng rồi mới ngã xuống đất.

Hai chân nó chổng lên trời, đạp loạn xạ mấy cái rồi bất động.
Mũi tên xuyên qua mắt khiến nó lập tức đi đời, đến chết cũng không kịp gáy một tiếng nào
Phương Tri Hành lập tức thu cung, nhanh tay lẹ mắt quơ con gà trống nhét gọn vào trong cái sọt trúc rách nát của mình.
Sau đó, cậu lại đảo mắt nhìn quanh thêm một lần nữa, xác nhận xem có người đang nhìn trộm hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận