Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


“Cha ơi, chuồng gà nhà mình dầm mưa lâu quá, bị sập rồi ạ!”
Triệu Đại Hổ vô cùng lo lắng chạy đến, nói cho cha mình biết con gà trống to cùng bốn con gà mái già đều chạy sạch cả rồi.

“Cái gì?”
Lão thôn trưởng lập tức nóng nảy.

Gà mái già có thể đẻ trứng, mỗi ngày nhà lão đều có trứng ăn.

Trứng gà lại có thể nở ra gà con, cũng có thể đem đi đổi lương thực… tuyệt không thể xảy ra sai sót được.

Con gà trống kia cũng không thể thiếu được! Nếu không có nó thì lúc gà mái đẻ trứng, sẽ không cách nào nở ra gà con được.

Trong năm nạn đói hoành hành thế này, 5 con gà quá đỗi quan trọng, không thể làm mất được.

“Nhanh đi tìm gà đi!”
Lão thôn trưởng ra lệnh triệu tập, toàn bộ nam nữ già trẻ trong Triệu gia cùng đi tìm gà.

Hơn nửa tiếng sau, bọn họ tìm được ba con gà mái.

Vẫn còn một con trống và một con mái là chưa thấy tăm hơi.


Triệu Đại Hổ trầm giọng: “Cha, chúng con đã lùng sục khắp trong thôn ngoài thôn nhưng vẫn không tìm thấy.


Lão thôn trưởng mặt mày u ám, nói: “Gà sẽ không tùy tiện chạy đến chỗ lạ, chắc chắn chúng vẫn còn ở trong thôn.


Triệu Đại Hổ lập tức thay đổi sắc mặt, sợ hãi nói: “Chẳng lẽ có người đã bắt gà của chúng ta rồi ạ?”
Lão thôn trưởng ngước mắt nhìn sắc trời, cơn mưa mới tạnh chưa được bao lâu, màn đêm đã buông xuống rồi.

Lão lấy ra một cái chiêng đồng, gõ Cheng! Cheng ~.

Không lâu sau, nhà nhà người người đều tụ tập ở đầu thôn, bao gồm cả Phương Tri Hành và Tế Cẩu.

Trước đó không lâu, bọn họ mới từ bên ngoài về.

“Lão thôn trưởng, có chuyện gì vậy?” vợ Bạch lão nhị ể oải hỏi.

Lão thôn trưởng dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua từng thôn dân, gằn giọng: “Có người đã trộm gà của nhà ta!”
Các thôn dân quay mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Lão thôn trưởng quát: “Ai trộm, mau tự đứng ra! Đừng để ta bắt được, nếu không chắc chắn sẽ không tha thứ.


Không một ai dám đứng ra thừa nhận.

Không lâu sau đám người Triệu Đại Hổ chạy tới, trên tay cầm một nhúm lông gà, đi đến trước mặt lão thôn trưởng, thầm thì mấy câu.

Lão thôn trưởng bỗng quay đầu, trừng mắt nhìn về phía một người, quát lớn: “Trương Nhị Thiết, ngươi cút ra đây cho ta.


Trong đám đông có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, hắn chính là lão nhị của Trương gia.

Lúc này, Trương Nhị Thiết hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, cắt không còn giọt máu, hắn vô thức muốn lùi về phía sau.

Nhưng đám đông tự động cách xa và tạo thành một vòng tròn vây xung quanh hắn.


Triệu Đại Hổ không nói lời nào, lập tức lao lên, một tay túm chặt tóc hắn kéo ra khỏi đám đông, quăng xuống đất và dùng chân giẫm lên mặt hắn.

Một đám người hung thần ác sát của Triệu gia xông tới, đấm đá túi bụi lên người Trương Nhị Thiết.

“Ui, ôi, ối ~”
Trương Nhị Thiết ôm đầu nằm co ro trên mặt đất, kêu la thảm thiết như con lợn đang bị giết thịt, chỉ chốc lát hắn bị vỡ đầu chảy máu.

“Lão thôn trưởng, xin hãy tha mạng!”
Vợ của Trương Nhị Thiết vội lao ra, quỳ xuống và cầu xin: “Tất cả là tại ta, con gà mái già của nhà ông chạy vào trong sân nhà ta, Lão nhị bắt được vốn định trả lại cho ông nhưng lúc đó ta đói quá, cơ thể bị thấm mưa và sinh bệnh, Lão nhị muốn bồi bổ cho ta nên mới ăn con gà.


Vừa dứt lời, Triệu đại nương bước tới, giơ tay tát vào mặt vợ Trương Nhị Thiết, cú tát mạnh đến nỗi khiến cả người cô ta nghiêng xuống và ngã vào trong vũng bùn.

Triệu đại nương giận không kiềm được: “Tiện phụ, ai cho ngươi lá gan ăn gà mái già nhà ta hả?”
Ngay sau đó, các con dâu của Triệu gia vây lại, giữ chặt vợ Trương Nhị Thiết, véo thật mạnh, cầm kim đâm vào người cô, đau đến mức khiến cô kêu lên thảm thiết.

Thấy cảnh tượng này, các thôn dân không dám hó hé tiếng nào.

Lúc này, Trương Đại Thiết đứng dậy, quỳ xuống trước mặt lão thôn trưởng, dập đầu và nói: “Lão thôn trưởng, đệ đệ ta làm sai, bọn ta nhận tội chịu phạt, bọn ta đền gà cho ông.


“Đền ư?”
Lão thôn trưởng hừ lạnh lùng: “Con gà mái già kia có thể đẻ trứng, các ngươi đền nổi à?”
Trương Đại Thiết nghẹn ngào nói: “Trong nhà vẫn còn chút lương thực.



Đó là lương thực đổi được do bán con gái của hắn.

Lão thôn trưởng liếc nhìn con trai.

Triệu Đại Hổ hiểu ý, kéo Trương Đại Thiết đứng dậy, đẩy hắn đi lấy lương thực.

Trương Nhị Thiết và vợ hắn tiếp tục bị đánh đập.

Mãi đến khi Triệu Đại Hổ mang theo nửa túi lương thực trở về, người họ Triệu mới chịu dừng tay.

Mọi người đều thấy Trương Nhị Thiết mình đầy thương tích, tay chân bị bẻ cong nghiêm trọng, đa phần là đã bị đánh gãy xương, trông rất thê thảm.

Vợ hắn cũng thảm không kém, toàn thân đầy những vết kim đâm, máu me nhầy nhụa.

Trương Đại Thiết và vợ hắn vội vàng dìu hai người bọn họ, đi về nhà.

Lão thôn trưởng nhìn thôn dân, mặt tối sầm nói: “Thấy rõ hết rồi chứ, đây chính là hậu quả khi các ngươi làm chuyện xấu mà vẫn muốn dối gạt ta! Ta vẫn còn một con gà trống to cũng bị trộm mất, kẻ nào làm thì tự đứng ra, nếu không thì Trương Nhị Thiết chính là lời cảnh cáo dành cho các người!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận