Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Thôn dân rùng mình, không ai trả lời lại.

Lão thôn trưởng cau mày, nghiêng đầu hỏi Triệu Đại Hổ: “Đã lục soát hết chưa?”
Triệu Đại Hổ gật đầu và nói: “Con đã lục soát từng nhà, chỉ phát hiện lông gà bên trong nhà Trương Nhị Thiết.


Lão thôn trưởng hai mắt lóe lên, cười khẩy: “Đi, ngửi mùi trong miệng bọn chúng, chỉ cần đã ăn thịt thì mùi trong miệng chắc chắn sẽ khác.


“Đúng, đúng!”
Triệu Đại Hổ cười chế nhạo, bước tới và yêu cầu từng thôn dân há miệng, thở ra và ngửi hơi thở của bọn họ.

Tế Cẩu ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi ngước nhìn Phương Tri Hành.

Chẳng bao lâu, Triệu Đại Hổ bước tới trước mặt Phương Trí Hành.

“Đại Ngưu!”
Triệu Đại Ngưu nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia chán ghét, hắn lạnh lùng nói: “Há mồm.


Phương Tri Hành rất phối hợp, há mồm hà một hơi.

Triệu Đại Hổ vừa ngửi thấy, bỗng ngửa đầu ra sau, bóp lỗ mũi lại và quát: “Sao mà hôi quá vậy, mẹ nó, ngươi ăn cái gì vậy hả?”

“Đây không phải mùi hôi mà là mùi thuốc.


Phương Tri Hành giải thích: “Ta bị bệnh nên vào núi tùy tiện hái chút thảo dược rồi sắc lên uống.


Triệu Đại Hổ không tin, hắn đưa tay lên sờ trán Phương Tri Hành, lập tức cảm thấy trán hơi ấm ấm.

Hắn vội vàng đẩy ra, quát lớn: “Mẹ nó, ngươi cút xa một chút, đừng lây cho ta.


Phương Tri Hành tự lê thân đi về nhà.

Về đến nhà, Tế Cẩu kích động nói: “May là mày dự đoán như thần, ăn chút lá hương thung để át đi mùi thịt.


Phương Tri Hành lộ vẻ nghiêm trọng, nhe răng nói: “Trốn được mùng một nhưng không tránh khỏi mười lăm!”
Một đêm trôi qua nhanh chóng.

Sáng sớm hôm sau, tiếng khóc bỗng truyền khắp thôn.

Trương Nhị Thiết không qua khỏi, chết rồi!
Vợ hắn cũng chìm vào hôn mê nặng, khả năng cũng không sống nổi.

Hôm nay không mưa, trên trời vẫn còn hơi âm u nhưng có thể sẽ trở nên quang đãng.

Từ sáng sớm, Phương Tri Hành và Tế Cấu lê thân xác ốm yếu ra khỏi nhà.

Bệnh của bọn họ chẳng những không thuyên giảm mà còn có xu hướng trở nặng hơn.

Tạm thời Phương Tri Hành vẫn cầm cự được nhưng Tế Cẩu ngày càng trầm trọng, đi lại không được.

Bọn họ nghiến răng kiên trì, rời khỏi thôn như thường lệ, định lên núi đi săn.

“Đại Ngưu!”
Bỗng nhiên có người gọi cậu ở phía sau.

Phương Tri Hành quay đầu nhìn lại, đồng tử không khỏi co rút, cậu thấy đám Triệu Đại Hổ đang vội vã đuổi theo.

“Chào Triệu đại thúc!” Phương Tri Hành cười gượng, cúi đầu khom lưng.


Triệu Đại Hổ bước tới trước, cười lớn: “Đại Ngưu, đi săn đó à?”
Phương Trí Hành lập tức trả lời: “Đi thử vận may tí ấy mà.


Triệu Đại Hổ ừm, cười nói: “Thúc thương lượng với ngươi một chuyện, mũi tên của bọn ta không đủ dùng, ngươi cho thúc mượn vài mũi tên được không?”
Phương Tri Hành hơi hồi hộp trong lòng, sau đó vội vàng lấy bao đựng mũi tên đưa cho hắn, cười lấy lòng: “Triệu đại thúc khách khí quá, nói gì mà mượn chứ, những mũi tên này ở trong tay ta cũng vô dụng, ta đưa hết cho người đó.


Triệu Đại Hổ hơi nhướng mày, vui vẻ nói: “Tiểu tử ngươi cũng nghĩa khí đó chứ! Thế này đi, hôm nay bọn ta săn được gì thì sẽ chia cho ngươi một phần.


Phương Tri Hành đáp: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn cảm ơn nhiều.


Triệu Đại Hổ không nói nhảm nữa, cầm lấy bao đựng mũi tên lên và rời đi, một đoàn người cười nói vui vẻ.

Phương Tri Hành nhìn bọn họ đi xa, sắc mặt hơi tối sầm.

Tế Cẩu tức giận: “Bắt nạt người quá đáng, bọn họ ăn cướp trắng trợn thì có! Mẹ nó, diễn còn không thèm diễn cho xong!”
Phương Tri Hành truyền âm: “Cả nhà lão thôn trường càng ngày càng quá đáng, muốn cắt đứt kế sinh nhai của ta.


Tế Cẩu hỏi: “Phải làm sao đây, không có cung tên thì còn đi săn thế nào được?”
Phương Tri Hành sờ vào liệp đao, thở dài: “Chỉ đành trông cậy vào nó thôi.


Một người một chó tiến vào trong núi, đi được tầm bảy tám dặm, Tế Cẩu bỗng nhiên nằm bò ra mặt đất.

“Tao chịu hết nổi rồi, Phương Tri Hành!”

Tế Cẩu đau đớn rên gừ gừ: “Tao hoa mắt rồi, đầu thì choáng váng, không chịu nổi nữa.


Phương Tri Hành nhất thời không nói nên lời, bế Tế Cẩu lên, lập tức cảm giác toàn thân cậu nóng lên, tim đập như trống chầu, hô hấp vô cùng nặng nề.

“Không xong rồi!”
Phương Tri Hành lộ vẻ bất lực, lông mày nhíu lại thành một cục.

Vào lúc này, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.

Phương Tri Hành quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang đi tới, cậu hơi nheo mắt để nhìn cho rõ.

“Triệu tam gia?”
Phương Tri Hành biết hai người này.

Một người hơn 50 tuổi, người kia khoảng chừng 30 tuổi, lần lượt là tam đệ của lão thôn trưởng và con trai của ông, tên là Triệu Đại Chí.

Triệu tam gia cười lớn và hỏi: “Đại Ngưu, ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Phương Tri Hành ôm Tế Cẩu, từng bước lùi về sau, cười giả lả: “Lên núi đi săn ạ, sao hai người lại tới nơi này?”
Triệu tam gia thấy vậy, nụ cười lạnh băng, thở dài: “Đại Ngưu, ta vốn cho rằng ngươi là đồ ngốc, giết ngươi dễ như bỡn, không ngờ ngươi lại cẩn thận như vậy, hết lần này đến lần khác thoát khỏi tay ta.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận