Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Phương Tri Hành đến sức nổi giận cũng không có, chỉ đành giữ vững tinh thần tiếp tục phân tích: “Dựa vào ký ức của Đại Ngưu thì đây là một thế giới cực kỳ lạc hậu, rất giống mấy vương triều phong kiến thời xa xưa, có hoàng đế, có huyện lệnh.

Chỗ bọn mình đang ở là sơn thôn (thôn trong núi), tên là thôn Phục Ngưu.

Người ở đây sống bằng việc làm nông và săn bắn.

Có điều mấy năm nay thiên tai nhân họa đua nhau kéo đến nên thu hoạch cực thấp, người người nhà nhà đều chịu đói.”
Trương Trường Kích cũng phân tích: “Theo kí ức của con chó nhỏ này thì thôn Phục Ngưu có hai cái nhà xí, một ở đầu đông, một ở đầu tây.

Cái ở đầu đông thôn bị con chó vàng nhà trưởng thôn bá chiếm.

Cái nhà xí ở đầu tây thôn cũng bị con quỷ này chiếm luôn.”
Sau đó cậu còn cảm khái: “Haiz, thời buổi này chỉ có chó vừa hung ác vừa mạnh thì mới tranh được miếng đồ ăn nóng.”
Phương Tri Hành trợn trắng mắt, tổng kết lại: “Túm cái quần là giờ mất mùa, dân chúng lầm than mà hiểu biết của bọn mình về thế giới này chỉ bằng đúng một cọng lông.”
Trương Trường Kích, giờ là Tế Cẩu chợt nói: “Có lẽ đây là một thế giới tu tiên, trong thiên địa có linh khí.


Mày mau mau thổ nạp(cách hít thở của người tu tiên) thử xem.”
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ một lát, hít sâu mấy hơi rồi thở ra thật dài.
Tế Cẩu vểnh tai, kích động hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Phương Tri Hành im lặng nói: “Mẹ nó, tao thấy còn đói hơn.”
Tế Cẩu lập tức cụp tai, càu nhàu: “Hai đứa mình tốt xấu gì cũng là dân xuyên không, bàn tay vàng trốn moẹ nó đi đâu rồi? Nói chứ, mày không có hệ thống à? Ông bụt này kia thì sao?”
Phương Tri Hành làm quái gì có bàn tay vàng tay bạc gì, hỏi ngược lại: “Mày hack được à?”
Tế Cẩu đáp: “Tao cảm thấy hai đứa mình có thể tâm linh tương thông.

Có lẽ đây chính là là bàn tay vàng của chúng ta.”
Phương Tri Hành: “Có tác dụng mẹ gì đâu.”
Cậu đứng lên, nhìn về phía bên ngoài hàng rào, nói: “Phải nghĩ cách tìm chút đồ ăn mới được.”
Tế Cẩu lập tức nói theo: “Trong thôn nhà nào nhà nấy đều cạn lương thực rồi.

Ngoài nhà trưởng thôn còn mót được tí đồ cho vào nồi nấu, còn những thôn dân khác đều phải ra ngoài đi săn cả rồi.”
Phương Tri Hành gật đầu, đáp: “Bọn mình cũng đi săn đi.”
Tế Cẩu hỏi: “Mày biết săn bắn à? Được thừa kế kỹ năng của nguyên chủ hả?”
Phương Tri Hành nhìn lại bản thân: chiều cao khoảng hơn 1m7, khá là gầy yêu.

Chây tay lẻo khẻo, da dẻ xanh xao vàng vọt… vừa nhìn đã biết là bị đói trường kỳ, suy dinh dưỡng nặng.
Cậu nắm chặt bàn tay thô ráp, lắc đầu nói: “Nguyên chủ làm gì có kỹ năng đi săn cao siêu gì.

Đơn giản là xuống nước mò cá, trèo cây móc tổ trứng chim thôn.”
Tế Cẩu nhìn túi đựng tên treo dưới mái hiện, hỏi: “Không thử à?”
Phương Tri Hành giật giật khoé miệng: “Tao đói đến mức sắp méo đứng vững rồi đây này.

Sức đâu là kéo cung bắn tên?”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Một người một chó thất thểu lắc lư đi ra khỏi cửa.

Lúc này các thôn dân khác cũng lần lượt thức dậy đi ra ngoài, kéo nhau vào núi rồi tản ra khắp nơi tìm đồ ăn.
Phương Tri Hành đeo một cái sọt tre thủng trên lưng, cố lục lọi kí ức để tìm đường trên núi.

Cậu băng qua một mảnh rừng nhỏ, đi thêm khoảng ba dặm thì nghe được tiếng nước chảy ào ào.
“Mày định bắt cá à?” Tế Cẩu tỏ vẻ nghi ngờ: “Mày không có cần câu, lại càng không có lưới đánh cá.

Bắt bằng niềm tin à?”
Phương Tri Hành đáp lại: “Lúc nguyên chủ còn nhỏ đã từng nhìn thấy ba mình xuống sông bắt cá.

Ở bờ sông có rất nhiều hang nhỏ, có thể móc được tôm với lươn.”
Tế Cẩu mừng rỡ, bắt đầu chạy bằng cả bốn chân: “Tao tìm hang, mày đi móc.

Đúng rồi, mày có biết bơi không đấy?”
“Cái này mà còn phải hỏi à?”
Phương Tri Hành đến bên bờ, quan sát nước sông.

Tốc độ dòng chảy hơi nhanh, đục không chịu được, bên trong còn cuốn theo đầy cành khô lá úa.
Cậu cởi giày cỏ, lại dùng nhánh cỏ kết thành nút rồi đeo lên cổ.

Sau đó mới cẩn thận từng ly từng tí tiến vào trong nước.

Tuy trời tháng 9 còn oi bức nhưng nước sông vẫn hơi lạnh.
Phương Tri Hành đợi một lúc cho cơ thể thích ứng rồi mới bơi dọc theo bãi sông lên thượng du, thỉnh thoảng lại dùng chân giẫm thử lớp bùn bên dưới.
Cùng may mà đây là cổ đại, không có mảnh vụn thuỷ tinh này kia.
Không lâu sau, Phương Tri Hành đụng phải thứ gì đó.

Cậu thay đổi sắc mặt, xoay người lặn vào trong nước sờ soạng thử.

Lúc kéo lên xem, nét mặt không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng.
“Ốc đồng!”
Phương Tri Hành nhặt được một con ốc to cỡ nắm tay, còn sống, có thể nhìn thấy phần thịt màu trắng sữa ở bên trong.
Một lát sau, cậu lại đào được một con sò ở trong bùn, to bằng bàn tay.
“Trong sông có không ít đồ tốt nha.”
Phương Tri Hành nhếch miệng cười, trong lòng bỗng thấy nhiệt tình hơn nhiều.
“Gấu gấu ẳng!”
Ở phía xa, Tế Cẩu sủa ầm lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận