Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Phương Tri Hành nhìn tình hình này, liền biết bọn họ muốn hợp tác vượt qua tuyến phong tỏa của Ma phỉ.

Hỏi: “Các ngươi biết bao nhiêu về đám Ma phỉ đó?”
Trại chủ Thủy Ngưu trại liền nói: “Đám Ma phỉ trên núi, thực ra chỉ là một đám bạo dân tụ tập thành giặc cướp, chúng biết ngọn núi này là nơi nhất định phải đi qua khi đến thị trấn Tiểu Thanh Hà, cho nên mới chặn ở đây để cướp bóc.


Phương Tri Hành lại hỏi: “Vậy các ngươi muốn làm thế nào?”
3 vị lão nhân nhìn nhau, thôn trưởng Tiểu Ngưu đáp: “Suy nghĩ của bọn ta là tìm thủ lĩnh Ma phỉ nói chuyện trước, không thỏa thuận được mới dùng vũ lực đột phá.


Phương Tri Hành liền nói: “Được thôi, các ngươi cứ đi nói chuyện trước, nếu thất bại thì ta sẽ cùng các ngươi đột phá.


3 vị lão nhân nghe vậy, nét mặt không khỏi căng thẳng.

Trên thực tế, bọn họ muốn kéo Phương Tri Hành cùng đi đàm phán, có một người dũng mãnh như vậy bên cạnh, có thể giúp bọn họ thêm can đảm.

Nhưng không ngờ Phương Tri Hành đã nhìn thấu ý đồ nhỏ của họ!

“Được rồi!”
3 vị lão nhân nhìn nhau, cắn răng leo lên đỉnh núi, lớn tiếng gọi: “Thủ lĩnh Ma phỉ là vị bằng hữu nào, ra ngoài nói vài câu!”
Rừng phong màu đỏ, gió thổi lay động.

Một lúc lâu sau, một giọng nói thô lỗ hung hăng vọng ra từ trong rừng, đáp lại: “Lão tử Quá Sơn Phong ở đây, có rắm mau thả.


Trại chủ Thủy Ngưu trại chỉ nghe tiếng mà không thấy người, vội vàng chắp tay, hét rằng: “Quá Sơn Phong đại gia, mấy người bọn ta muốn qua núi, mong ngài có thể giơ cao đánh khẽ.


Giọng nói thô lỗ im lặng một lúc rồi đáp: “Người có thể qua, tiền bạc thì phải để lại hết.


Trại chủ Thủy Ngưu trại nói khéo: “Quá Sơn Phong đại gia, chớ hét giá trên trời, ngài đòi nhiều hơn nữa mà bọn ta không lấy ra được thì có ích gì? Thế này đi, bọn ta đã gom góp được 500 đồng tiền tặng ngài làm quà gặp mặt, hi vọng có thể kết bằng hữu, ngài thấy thế nào?
“Hừ, 500 đồng tiền mà muốn đuổi bổn đại gia hả? Coi thường ai vậy?” Quá Sơn Phong gầm lên.

Trại chủ Thủy Ngưu trại cười gượng gạo, xoa tay nói: “500 đồng tiền cũng không ít đâu! Thời buổi này thiên tai địa biến, chiến tranh loạn lạc, mọi người đều sống không tốt cả.


Bên phía Quá Sơn Phong im lặng một lúc, rồi đột ngột lên tiếng: “Để lại một nửa số hàng hóa các ngươi mang theo, ta sẽ cho qua ngay lập tức.


Đương nhiên trại chủ Thủy Ngưu trại không chịu, nghiến răng nói: “Hàng hóa ta chở là quặng sắt, ngươi lấy hàng của ta có thể bán được tiền không? Có thể ăn được không? Thế này đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, 800 đồng tiền thế nào?”
Quá Sơn Phong khinh miệt nói: “Con mẹ nó, ít hơn 5 đậu vàng, miễn bàn.


5 đậu vàng tức là 5000 đồng tiền!
Lời nói này vừa thốt ra, sắc mặt trại chủ Thủy Ngưu trại lập tức trở nên khó coi.

Người trong Thủy Ngưu trại vất vả khai thác quặng, đào được vài xe quặng sắt thô, cho dù bán hết cũng chưa chắc kiếm được năm đậu vàng.

Quá Sơn Phong hét giá trên trời, rất khó để tiếp tục đàm phán với hắn.


“Quá Sơn Phong đại gia, xin chờ một lát, cho phép bọn ta bàn bạc lại.


3 vị trưởng lão nhìn nhau, xám xịt quay trở về.

Phương Tri Hành nghe tận tại, nhìn tận mắt toàn bộ cảnh tượng ấy.

“Tên Quá Sơn Phong này, tham lam vô độ, thật sự rất quá đáng!” Trại chủ Thủy Ngưu trại phẫn nộ nói.

Thôn trưởng thôn Hắc Ngưu thở dài nặng nề nói: “Xem ra, chuyện này không thể giải quyết êm thấm được rồi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể xông qua thôi.


Phương Tri Hành thấy vậy, suy nghĩ một lát, đề nghị: “Nạn dân ở đây rất đông, chúng ta có thể tập hợp tất cả nạn dân cùng nhau tấn công tuyến phong tỏa của bọn chúng, chỉ cần mở một lỗ hổng thì có thể đột phá được.


Nghe vậy, 3 vị trưởng lão vô cùng tán thành.

Người đông sức mạnh lớn mà.

Đừng nói nhiều người như vậy, dù chỉ là một đàn heo rừng thì đám Ma phỉ muốn chặn đứng toàn bộ cũng phải tốn nhiều công sức.

Sau đó, 3 vị trưởng lão tập hợp một đám nạn dân, thuyết phục bọn họ cùng nhau vượt qua cửa ải.

“Không xông qua đó, tất cả chúng ta sẽ chết đói ở đây!”

“Mọi người đừng sợ, hãy theo bọn ta xông lên!”
“Người đông thế mạnh, chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau hành động, Ma phỉ cũng phải e dè ba phần!”
Một đám nạn dân đã sớm đói lả, không còn lựa chọn nào khác, thấy có người dẫn đầu, đương nhiên bọn họ sẵn sàng đi theo.

Lúc này, Phương Tri Hành lại đề nghị đốn một ít củi dễ cháy, đốt thành đuốc, phân phát cho mỗi một nạn dân.

Nếu Ma phỉ xông đến, bọn họ sẽ dùng đuốc làm vũ khí, cùng ném về phía trước.

Mọi người đều cho rằng ý kiến này rất hay, không chỉ chi phí thấp mà ai cũng có thể tham gia.

Chưa đầy nửa tiếng, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này, trời gần xế chiều.

Núi Phong Lâm cũng dần tối sầm lại, nhưng nhanh chóng được thắp sáng bởi từng ngọn đuốc, như những vì sao rơi xuống, nối liền thành một dải ngân hà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận