Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Đám Ma phỉ trợn mắt há mồm, cực kỳ hoảng sợ.

Mũi tên này bất ngờ lao tới, khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay.

Bọn họ vội vàng nhìn sang bên trái, rừng phong rậm rạp, tối tăm, không ai biết kẻ bắn tên ẩn nấp ở đâu.

Lúc này, đám Ma phỉ hoảng hốt tột độ, vội vàng tìm một cái cây để trốn đằng sau.

Một lúc trôi qua, kẻ bắn tên không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.

Vài tên Ma phỉ gan cẩn thận dè dặt bước ra, vừa nhìn lão Đại Quá Sơn Phong của bọn họ, hắn đã tắt thở từ lâu, chết không nhắm mắt.

Cùng lúc đó, Phương Tri Hành và những người khác đã xuống núi, bước lên một con đường lớn.

“Hahaha, chắc đám Ma phỉ đó không bao giờ nghĩ rằng chúng ta thực sự có thể xông qua được nhỉ.


“Đúng vậy, đám Ma phỉ đó đều ngu người rồi!”
“Thật tốt quá, chúng ta có thể đến thị trấn Tiểu Thanh Hà rồi!”
“Từ bến tàu thị trấn ngồi thuyền đến quận thành, ta nghe nói có người phát cháo bên đó, còn có thể tìm được mấy công việc để kiếm tiền.



!
Cả đám nạn dân vui mừng hớn hở, ánh mắt ảm đạm lúc trước lại le lói tia hy vọng.

3 vị lão nhân lại đến bên cạnh Phương Tri Hành.

Bọn họ hiểu rõ rằng, nếu không phải Phương Tri Hành lên kế hoạch, chỉ huy tài tình thì bọn họ không thể đột phá chốt chặn của đám Ma phỉ dễ dàng như vậy.

“Tráng sĩ thật đúng là bậc cao nhân, anh hùng thực sự!” 3 vị lão nhân cúi người vái dài, vô cùng khâm phục.

“Không cần khách sáo.

” Phương Tri Hành khẽ nâng tay, nhàn nhạt nói: “Thật ra cũng không có gì, đám Ma phỉ kia chỉ là một lũ người ô hợp mà thôi.


Cậu không chém gió.

Ban đầu, cậu chưa nắm rõ tình hình của đám Ma phỉ, nên không dám hành động vội vàng.

Khi hai bên giao đánh giáp lá cà, cậu mới chắc chắn rằng đám Ma phỉ ngay cả rắm cũng không phải.

Tên thủ lĩnh Ma phỉ Quá Sơn Phong kia chỉ là một mãng phu, ngoài chuyện giận sôi máu vì bản thân vô dụng, thực ra cũng không có tài cán gì, cuối cùng bị cậu bắn chết bằng một mũi tên.

Kỹ năng bộc phát · Khúc Xạ!
Thật sự rất hữu ích, có thể dùng để đánh lừa kẻ thù.

Quá Sơn Phong đến chết cũng không biết rằng, thực ra mũi tên bắn chết hắn được bắn từ phía chính diện.

Nói tóm lại, nếu một mình cậu xông thẳng vào, chắc cũng không có chuyện gì lớn.

Phương Tri Hành nhìn sắc trời, hỏi: “Còn bao xa nữa đến thị trấn Thanh Hà của chúng ta?”
Thôn trưởng thôn Hắc Ngưu trả lời: “Không xa lắm, khoảng chừng 12, 13 dặm.


Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra, không hề nghỉ ngơi, tiếp tục tiến về phía trước.


Không lâu sau, một ngã ba xuất hiện phía trước, bên cạnh có một bảng chỉ đường.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tri Hành lập tức nhận ra, thị trấn Tiểu Thanh Hà chính là con đường giao thông trọng yếu nối liền toàn bộ rặng núi Phục Ngưu.

Nếu có người muốn rời khỏi núi, trạm đầu tiên chính là thị trấn Tiểu Thanh Hà.

Phương Tri Hành nhìn bảng chỉ đường, nhìn quanh mọi người rồi hỏi: “Có ai biết chữ không?”
Mọi người nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn người, thế mà không có người nào đứng ra.

Phương Tri Hành hiểu ra, hơi thất vọng.

Cậu từng cho rằng mình có thể tìm được một người biết chữ để dạy cậu đọc sách, nhưng cậu đã đánh giá cao trình độ văn hóa của đám thôn phu sơn dã này.

Khi giáo dục chưa được phổ cập, chữ viết trở thành một thứ độc quyền chỉ được nắm giữ bởi người thuộc tầng lớp đặc biệt.

Mọi người nhanh chóng vượt qua ngã ba rồi đi về phía trước thêm vài dặm.

Bỗng nhiên, phía cuối con đường chìm trong bóng đêm, một vạt sáng xuất hiện.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, lờ mờ thấy một cụm kiến trúc, ngói xanh tường trắng, còn có mấy chỗ lầu cao.

“Đến rồi, đó chính là thị trấn Tiểu Thanh Hà!”
Đi càng lúc càng đến gần.


Phương Tri Hành nhanh chóng thấy rõ thị trấn Tiểu Thanh Hà, nhà cửa ở khắp nơi, đá xanh trải đường.

Những ngôi nhà đó không phải nhà tường đất hay nhà tranh.

Mà là một kiến trúc được kết hợp giữa đá và gỗ, rường cột chạm trổ, lộ ra vẻ cổ kính và trang nhã.

Sự tương phản giữa thị trấn và thôn xóm rất rõ nét, giống như hai thế giới, hoàn toàn khác biệt.

“Đây là thị trấn à, cũng được đấy chứ!”
Tế Cẩu ngẩng đầu lên, hếch cái mũi, ngửi thấy mùi thịt nướng đầy vị hương liệu thoang thoảng lan tỏa trong không khí, nó không kìm lòng được mà vểnh đuôi, lắc qua lắc lại, thèm thuồng trong lòng.

Phương Tri Hành âm thầm gật đầu, truyền âm: “Tế Cẩu, mau nhìn mấy tòa lầu cao ngói lưu ly kìa, có phải có cảm khác như đang mơ về thời Đại Đường không hả?”
“Mơ về thời Đại Đường?”
Tế Cẩu không đồng tình, phàn nàn: “Đáng tiếc là vào thời cuối Đại Đường mắc dịch đó, núi sông chia cắt, bách tính chịu cảnh loạn lạc, ly biệt quê hương, mệnh như sâu kiến, tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất.


Nó cảm thán một cách chững chạc đàng hoàng: “Haizz, câu kia nói thế nào nhỉ? Nước hưng thịnh thì bách tính khổ, nước mất thì bách tính cũng khổ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận