Max Cấp Ngoan Nhân Dịch


Mấy người vừa tham gia đánh đập nạn dân đã chết nọ, sau khi vứt xác hắn xong, bọn họ vây quanh gã đại hán đầu trọc, kẻ nào kẻ nấy đều cúi đầu khom lưng, như tiểu đệ bái kiến đại ca xã hội đen vậy.

Tế Cẩu lập tức truyền âm: “Gã kia chắc là đầu sỏ.


Phương Tri Hành cũng chú ý đến gã đầu trọc nọ.

Không cần cậu hỏi thăm, những người gần đó lập tức xì xào bàn tán, nghị luận về hắn.

“Cẩn thận chút, vị kia chính là đại gia của Trần gia!”
“Trần gia là thủ phủ của thị trấn Tiểu Thanh Hà chúng ta, gia tài bạc triệu, gia chủ Trần lão gia túc trí đa mưu, giỏi về kinh thương quản lý tài sản, con trai của ông ta là Trần đại gia võ nghệ cao cường, nghe nói hắn là đệ tử chính thức của ‘Hắc Hổ môn’ đó.


“Đúng đúng, Trần đại gia đã bái môn chủ của ‘Hắc Hổ môn’ làm thầy, luyện võ nhiều năm, có sức mạnh cực lớn.

Ta đã tận mắt chứng kiến hắn nhổ cây liễu rũ và giết chết một con bò bằng một quyền.




“Luyện võ!”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhìn nhau.

Tế Cẩu hơi hoảng hốt, trợn trừng cặp mắt cún, nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ đây là một thế giới mà võ đạo hưng thịnh ư?”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, quay người nhìn sang vị đại thúc trung niên đang ngồi trên bậc thang hút tẩu thuốc, vừa cười vừa hỏi: “Đại thúc, hỏi thúc một chuyện được không?”
Đại thúc trung niên nhả một ngụm khói, ánh mắt dò xét nhìn Phương Tri Hành, thấy cậu mặc quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trên người có mùi thôn dân núi rừng tầm thường, vẻ mặt hắn lập tức lộ rõ sự chán ghét và xem thường.

Hắn cứ thế hút thuốc, như thể không nghe thấy câu hỏi của Phương Tri Hành, không thèm để ý đến cậu.

Thấy thế, Phương Tri Hành máu nóng bốc lên não, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, móc một đồng tiền từ trong túi ra đưa cho hắn.

“Đại thúc, ta chỉ hỏi thăm một chuyện, sẽ không chiếm nhiều thời gian của thúc đâu.

” Phương Tri Hành thành khẩn nói.

Đại thúc trung niên vừa thấy thông bảo, vội đưa tay ra chộp lấy, nhét vào trong lồng ngực, lãnh đạm đáp lại: “Ngươi hỏi đi.


Phương Tri Hành lập tức hỏi: “Thúc có nghe nói đến tiên nhân chưa?”
“Ai cơ?”
Đại thúc trung niên ngơ ra: “Tươi Nhân*? Ngươi đang nói đến ‘tộc Tươi Nhân’ ở phương Bắc à?”
*Chỗ này ông chú kia nghe nhầm: Phương Tri Hành nói là ‘tiên nhân (Xiānrén), kiểu như người tu tiên nhưng ông kia lại hiểu thành ‘tươi nhân’(xiānrén) 1 tộc người ở phía Bắc.

Phương Tri Hành nghe vậy, vội vàng đổi cách hỏi khác: “Ngài biết loại người mạnh nhất là ai không?”
Đại thúc trung niên đáp: “Đương nhiên là ‘Thiên Nhân’, bọn họ cao cao tại thượng, không gì làm không được.


“Thiên Nhân?!”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đều kích động, cho rằng Thiên Nhân có thể chính là thần tiên, chỉ là cách nói khác biệt mà thôi.

Cậu lại hỏi: “Thiên Nhân, có phải thông qua tu hành để đạt tới một cảnh giới cực cao không?”
“Ngươi đang nói về thứ gì vậy?”

Đại thúc trung niên càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Thiên Nhân bẩm sinh đã quyền quý rồi, cái gì mà tu luyện với không tu luyện.


Nói xong, hắn đứng dậy, mặc kệ Phương Tri Hành, cứ thế bỏ đi.

“Thằng báo đời này thật thiếu đánh mà.


Tế Cẩu nhìn chằm chằm ông chú trung niên có vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt rất khinh miệt, hận không thể cắn ông ta một phát.

Chỉ cần bị nó cắn một ngụm, gừ gừ!
Phương Tri Hành nhìn theo ông chú trung niên kiêu ngạo bước đi, hơi trầm ngâm, không nhanh không chậm đi theo.

Tế Cẩu thấy thế nghi hoặc truyền âm nói: “Mày theo dõi thằng cha này làm gì?”
Phương Tri Hành trả lời: “Thằng cha này là một người lười biếng, vừa nhìn là biết chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm.

Người như ông ta chỉ cần có tiền, nhất định sẽ đi nói chuyện phiếm, chơi bời ở nơi đông người.


Trong lòng Tế Cẩu khó hiểu, không tin cho lắm, kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nói: “Mày khẳng định?”
Phương Tri Hành liếc Tế Cẩu, nói thẳng: “Mày không phải là người như thế à?”
“! ”
Thế là một người một chó yên lặng theo đuôi.


Không bao lâu, ông chú trung niên thong thả rẽ vào một con hẻm sâu, đi vào trong một lát, phía trước đột ngột xuất hiện một quán trà đơn sơ.

Vị trí quán trà này hơi hẻo lánh, không phải người địa phương, chỉ sợ không tìm thấy.

Ông chú trung niên ngâm nga một khúc hát ngắn, bước đi thong thả tiến vào quán trà, tìm bàn trống ngồi xuống.

Quán trà không lớn, chỉ có bảy tám cái bàn, hơn mười người khách.

Chỉ thấy ông chú trung niên thèm không nhìn ai, vung tay áo tiêu sái, búng tay, bắn bay đồng tiền mà Phương Tri Hành đưa cho ông ta.

Đồng tiền chuyển động tròn trong không trung, rơi trên bàn, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Chỉ một thoáng, những người khác trong quán trà bị tiếng vang này thu hút, đều quay đầu lại.

Một người cười nói: “Khổng Nhị Lăng, ông kiếm tiền ở đâu vậy? Không phải ông lại đi trộm đồ của người ta đó chứ?”
Khổng Nhị Lăng lập tức mở to hai mắt, quát lớn nói: “Nói hưu nói vượn, sao ngươi vô duyên vô cớ vấy bẩn sự trong sạch của người khác chứ? Tiền này ta kiếm dựa vào bản lĩnh đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận