Lời này vừa nói ra!
Mọi người kìm lòng không đậu cười vang, trong ngoài quán trà tràn ngập không khí vui vẻ.
Tình cảnh này!
Tế Cẩu hoàn toàn cạn lời, không muốn phục cũng phải phục.
Má nó, đầu óc Phương Tri Hành xoay chuyển rất nhanh, người khác vừa lau mông, thằng ranh này đã biết đi phân gì.
Tế Cẩu nghĩ đến điều này, cả người không được tự nhiên, càng nhìn Phương Tri Hành càng cảm thấy chán ghét.
Khổng Nhị Lăng hất cằm, kêu to: “Ông chủ, một bình trà!”
Ông chủ xách một bình trà nóng, một cái bát trà lớn, đặt lên bàn rồi thu đồng tiền.
Khổng Nhị Lăng uống trà của mình, không coi ai ra gì, hồn nhiên không chú ý tới Phương Tri Hành cũng đã vào quán trà, ngồi ở bàn ngay góc tường.
Lúc này, người trong quán trà đã bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Nghe nói gì chưa, Trần lão gia lại muốn nạp một tiểu thiếp.
”
“Cái gì, lại cưới một người nữa?!”
“Trời mẹ ơi, đây là người thứ mấy rồi?”
“Người thứ chín!”
“Năm nay Trần lão gia bảy mươi hai rồi nhỉ, thật sự là càng già càng dẻo dai!”
Mọi người sôi nổi, nhiệt tình hóng chuyện của nhà giàu nhất thị trấn.
Khổng Nhị Lăng đột nhiên cười khẩy nói: “Các ngươi biết cái gì, Trần lão gia liên tiếp cưới chín thê thiếp, cũng không phải bởi vì ông ta càng già càng dẻo dai.
”
Mọi người quay đầu lại, la hét ầm ĩ nói: “Chu choa, vậy ngươi biết nhiều đúng không, thế ngươi nói xem là tại sao?”
Khổng Nhị Lăng cố tình ngậm miệng không nói, thản nhiên uống trà.
Thấy thế, có người đưa qua một cái mâm, phía trên có năm sáu hạt đậu phộng đã bóc vỏ ăn còn sót lại.
Khổng Nhị Lăng nhất thời lộ ra nụ cười, bốc lên một hạt đậu phộng đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Chậc, các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, thật ra Trần lão gia có nỗi khổ không nói ra.
”
Người tặng đậu phộng nói: “Trần gia có vô số tài sản, Trần lão gia có thể có nỗi khổ gì?”
Khổng Nhị Lăng tặc lưỡi nói: “Chẳng lẽ các ngươi không chú ý tới à, Trần lão gia chỉ có một đứa con chính là Trần đại gia, tuy Trần đại gia cũng đã cưới ba thê thiếp nhưng hắn không có nổi một đứa con?”
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Bất hiếu có ba tội, không có đời sau là tội lớn nhất!
Thật ra mọi người đã chú ý tới chuyện Trần đại gia không có đời sau từ lâu, còn truyền ra không ít tin đồn.
Có người nhỏ giọng nói thầm nói: “Nói đúng đó, chẳng lẽ Trần đại gia kia có bệnh gì không tiện nói ra hả?”
Một người khác tặc lưỡi nói: “Không thể nào, Trần đại gia là người tập võ, thân thể khoẻ mạnh, từng một quyền đánh chết một con trâu mà không sinh được con á?”
Rất nhanh đã có người suy đoán: “Có khi nào là bởi vì hắn tu luyện kỳ công nào đó không? Ta nghe nói, người tu luyện là không được gần nữ sắc.
”
“Ngươi ngốc à!”
Lập tức, một người khác phản bác nói: “Nếu Trần đại gia không gần được nữ sắc, vậy hắn lấy cưới ba thê thiếp làm gì?”
“Đúng rồi.
”
Một người phụ họa nói: “Trần đại gia là đệ tử của Hắc Hổ môn, tuyệt học là của Hắc Hổ môn là , ta chưa nghe nói võ công này có kiêng kị gì!”
Lúc này, một ông cụ với chòm râu dê cắn hạt dưa nói: “Cháu của ta cũng là luyện võ, bái môn hạ của ‘Thiết Chưởng - Trình Thiên n’.
Thằng nhóc đó từng nói với ta, luyện võ không có nhiều kiêng kị như vậy, có thể cưới vợ sinh con bình thường.
”
Mọi người sôi nổi, nói không ra một nguyên nhân, cuối cùng đều nhìn Khổng Nhị Lăng.
Lúc này, Khổng Nhị Lăng ăn hết một hạt đậu phộng cuối cùng, chậm rãi lấy ra tẩu thuốc, đập tàn thuốc vào chân bàn.
Sau đó ông ta đập không ngừng, đập không ngừng, cạch cạch vang dội.
Mọi người nhanh chóng phát hiện, Khổng Nhị Lăng không có sợi thuốc lá.
Trong nhất thời mọi người nhìn nhau cạn lời.
Ông cụ với chòm râu dê thở dài, lấy ra một dúm sợi thuốc lá từ trong tẩu thuốc của mình.
Khổng Nhị Lăng vui mừng quá đỗi, vội vàng đứng dậy nhận lấy, vui vẻ rít một hơi, nuốt mây phun sương, vẻ mặt hưởng thụ.
Lúc này ông ta mới mở miệng nói: “Đại nương của ta làm giúp việc cho Trần gia, bà ấy nói cho ta biết, trước giờ Trần đại gia chưa từng qua đêm ở chỗ ba thê thiếp.
”
Mọi người không khỏi kinh ngạc, có người cũng đã nghĩ tới cái gì, tặc lưỡi nói: “Chẳng lẽ tin đồn kia là thật?”
Khổng Nhị Lăng cười he he nói: “Trần đại gia thích luyện võ, hắn nuôi bốn nô tài bồi luyện, đại nương ta nói mỗi ngày Trần đại gia đều ở cùng bốn nô tài kia như keo như sơn.
”
Trong thế giới nhất thời vang lên tiếng kinh ngạc.
Trên phố đã nghe đồn từ lâu, Trần đại gia có sở thích đặc biệt.
(chỉ người đồng tính luyến ái) Dựa theo lời nói của Khổng Nhị Lăng, dường như là sự thật!
Bát quái này quá mức bùng nổ, quán trà nháy mắt sôi trào.
“Có ý gì, Trần đại gia thích nam nhân, ông ta ngủ với nam nhân?”
Có người ngây thơ không biết, ngạc nhiên nói: “Nam nhân và nam nhân ngủ như thế nào?”
Lập tức, có người cầm lấy hai chiếc đũa, gõ vào nhau, he he cười nói: “Hiểu chưa?”
Người không hiểu nhìn với vẻ mặt ngơ ngác, người hiểu thì cười ý vị sâu xa.