Trong lòng Phương Tri Hành thầm cười nhạt:Tống đại gia phải bán hai đứa cháu gái mới đổi được tí gạo, sẽ cho ngươi mượn chắc?
"Vậy thúc đi mượn đi." Phương Tri Hành cất bước, tiếp tục đi lên phía trước.
Nhị Cẩu đột nhiên đưa tay ngăn lại.
Gã nhìn chằm chằm vào Tế Cẩu, chảy nước bọt nói: "Ta nói này Đại Ngưu, thời buổi này người còn chẳng có đủ ăn, ngươi còn nuôi chó làm gì? Không bằng, hai ta giết nó, làm một bữa thịt chó linh đình.
Thế nào?"
"G U G U!"
Tế Cẩu kích động, sủa loạn xị.
Lọt vào tại Phương Tri Hành thì chính là một câu chửi quốc hồn quốc túy tổ truyền.
Nhị Cẩu muốn ăn thịt chó.
.
.
Phương Tri Hành cười khùng khục.
Cậu cảm thấy rất buồn cười, lại nhìn dáng vẻ tức đến hổn hển của Tế Cẩu, vui vẻ nói: "Con chó này còn quá nhỏ, đợi nó lớn hơn một chút, nhất định sẽ cho vào nồi.”
"Đợi lớn làm gì, chọn ngày không bằng đụng ngày." Nhị Cẩu nuốt nước bọt cái ực, bất ngờ duỗi tay ra bắt Tế Cẩu.
"Thúc.
.
." Phương Tri Hành và Tế Cẩu đều không ngờ được tên Nhị Cẩu này lại ngang ngược hồ đồ như vậy.
Nghe không hiểu tiếng người, đúng không?
Tế Cẩu tranh thủ thời gian trốn ra phía sau.
Phương Tri Hành nâng hai tay lên, đẩy mạnh Nhị Cẩu.
Nhị Cẩu lảo đảo, cơ thể nghiêng ngả rồi ngã bệt xuống đất, dập cả mông.
"Ngươi dám đánh ông!" Nhị Cẩu đột nhiên nổi giận.
Gã đứng bật dậy, vung nắm đấm đánh tới.
Nhị Cẩu khoảng 1m75, cao hơn Phương Tri Hành hẳn một cái đầu.
Chạm phải cơn ba gai của gã thì đúng là không sợ trời không sợ đất thật.
Phương Tri Hành vô thức nhấc chân, cho ngay một cước vào giữa bụng, đạp đối phương bay ra ngoài, đập vào tường đất rồi bắn ngược lại, nằm rạp trên mặt đất.
Phương Tri Hành được ăn no, cuối cùng thì sức lực đã mạnh hơn một chút.
Thanh niên trai trẻ nên tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn nhiều.
"Ôi, ai u.
.
." Nhị Cẩu nằm bò trên mặt đất rên rỉ.
"Xì, đáng đời!" Phương Tri Hành nhổ một ngụm nước bọt, nghênh ngang rời đi.
Tế Cẩu hắc hắc cười lạnh lẽo, chạy đến bên cạnh đầu Nhị Cẩu rồi nhấc chân sau, tè cho một bãi.
Về đến nhà, một người một chó vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Phương Tri Hành bị một chuỗi tiếng ồn đánh thức, nghiêng tai nghe thử thì thấy có người ở hô to:
"Nhị Cẩu chết rồi!"
Phương Tri Hành không nhịn được, trợn to mắt rồi rùng mình.
"Chết rồi à? !"
Tế Cẩu cũng đứng lên, nhìn về phía Phương Tri Hành, hỏi: "Đêm qua mày có ra đòn hiểm đâu?"
Phương Tri Hành không dám chắn một cước của mình có uy lực thế nào nên tranh thủ thời gian rời giường, đi ra ngoài.
Tới nơi thì thấy thôn dân đã kéo nhau đến đây hết, vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Phương Tri Hành chen vào, cúi đầu quan sát.
Con ngươi lập tức co rút mạnh.
Nhị Cẩu vẫn gục nguyên tại chỗ đêm qua, phần đất phía dưới bê bết máu.
Đầu gã bị nện vỡ, bên cạnh còn có một hòn đá dính đầy máu.
Còn nữa, hai chân của gã đã bị người ta chặt mất!
Điều quỷ dị nhất chính là: hai cái chân không có ở hiện trường.
.
.
“Không thấy hai chân đâu à?”
Đáy lòng Phương Tri Hành thấy hơi lộp độp.
Nhìn hiện trường thì Nhị Cẩu là bị hung thủ dùng đá đập chết, sau đấy còn chặt mất hai chân.
Giết người thì giết thôi, tại sao còn phải tốn công tốn sức chặt chân?
Trừ khi…
Lúc này suy nghĩ Phương Tri Hành đã bay đi xa, trong đầu không nhịn được mà xuất hiện 6 chữ:
NĂM NẠN ĐÓI, NGƯỜI ĂN NGƯỜI!
Tế cẩu luồn lách qua khe hở giữa đám đông, quan sát hiện trường máu me kia một lát rồi hoảng sợ nói: “Đậu má!”
Nó cũng nhanh chóng liên tưởng đến hình ảnh người ăn thịt người vô cùng kinh dị.
Phương Tri Hành chậm rãi tách khỏi đám người, Tế cẩu cũng nhanh chân chạy theo.
Một người một chó đứng bên ngoài, nhìn thôn dân người nào người nấy đều đói đến hốc mắt trũng sâu, sắc mặt vàng vọt…đáy lòng ứa đầy lãnh lẽo.
Không bao lâu sau, lão thôn trưởng đã thong thả đi đến, nhìn thấy thi thể trên mặt đất thì hai đầu lông mày nhíu chặt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Ông ta không nói câu nào, chỉ bực bội lấy tẩu thuốc ra.
Loại thôn nhỏ nằm sâu trong núi như thôn Phục Ngưu này vừa xa xôi hẻo lánh lại vừa cách xa quận thành trung tâm, thuộc về khu vực không ai quản lý.
Một khi xảy ra chuyện, xử lý thế nào cơ bản đều do một mình lão thôn trưởng quyết định.
Dù sao thì trên danh nghĩa, ông ta cũng là đình trưởng.
Về phần Nhị Cẩu, một tên lưu manh tứ cố vô thân trong thôn nên có giết chết cũng chẳng có ai khóc than kể lể, lại càng khỏi nói đến chuyện kêu oan.
Một lát sau lão thôn trưởng nhả ra một hơi khói, mở miệng hỏi: “Hôm qua có ai gặp Nhị Cẩu tử không?”
Bạch nhị thúc đáp: “Tối hôm qua gã có đến nhà mượn lương thực nhưng đã bị ta đuổi đi.”
“Đúng đấy, đúng đấy.
Gã cũng đến nhà ta mượn lương thực…”
Đột nhiên có rất nhiều thôn dân đứng ra, cùng nhau quở trách.
Hay lắm, hoá ra Nhị Cẩu đã mò đến từng nhà vay mượn, tiếc là quan hệ với ai cũng nát bét, chẳng người nào đồng ý.