Mới đó mà Vân Tịch đã khai trương được một tháng rồi.
Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, lượng khách cũng ổn định, còn có cả khách quen.
Thời khóa biểu hằng ngày của cô là đạp xe đến tiệm, nhận hoa, sắp xếp chúng, đến trưa chú Nghiêm sẽ đưa bữa trưa dì Trần nấu sang cho cô.
Vân Tịch và Phùng Thiệu Sơn cũng không có cơ hội nói chuyện quá nhiều.
Nhưng lúc cô mở cửa hay lúc ra về đều sẽ gặp được anh.
“Chào anh, ông chủ Phùng.”
“Chào cô Vân.”
….
“Ông chủ Phùng cũng về sao?”
“Cô Vân về cẩn thận.”
Hai lời chào đều đặn sớm tối, bọn họ cứ như là lũ trẻ điểm danh hằng ngày lúc đi học, suốt một tháng nay không thiếu bữa nào.
Buổi sáng một ngày đẹp trời, Phùng Thiệu Sơn đi bộ từ nhà đến tiệm, vừa đi vừa nghĩ lát nữa khi gặp Vân Tịch anh phải hỏi cách chăm sóc chậu hoa kia.
Một tháng nay hai người chỉ dừng ở việc chào hỏi, anh muốn làm quen từ từ để cô không bị bất ngờ.
Dù sao ông cha ta đã có câu: Nhất cự li, nhìn tốc độ.
Bỗng anh thấy phía trước bóng dáng màu hồng nhạt quen thuộc, là Vân Tịch.
Xe đạp của cô quăng một bên, còn chủ nhân của nó đang loay hoay làm gì đó.
Mới sáng sớm đã bày trò gì rồi?
Định tiến lên hỏi thăm nhưng chưa kịp thì anh thấy có một chiếc xe tải đang đi về phía này, tài xế đang nói chuyện điện thoai không quan sát phía trước.
Trái tim Phùng Thiệu Sơn vọt lên tận cuống họng, chạy như bay về phía cô.
Tay anh ôm lấy eo cô, chân không dừng chạy thật nhanh.
Thân thể cả hai theo quan tính mất đà nằm sấp xuống bãi cỏ bên cạnh.
Hương hoa nhài đặc trưng của cô không có gì ngăn trở xông thẳng vào mũi anh.
Tay anh ôm chặt eo thon nhỏ của cô, cách lớp vải voan mỏng, anh vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mại ấy.
“Ây da!”
Vân Tịch nằm tiếp đất, chưa kể còn có thêm một vật thể không biết tên đè nặng trên người cô, trên eo cô truyền đến một dòng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt da thịt.
Lúc này cô có chút hiểu được cảm giác của Tôn Ngộ Không khi bị Ngũ Hành Sơn thượng là như thế nào.
“Ngũ Hành Sơn phía trên có thể rời đi chổ khác được không?”
Phùng Thiệu Sơn bây giờ mới nhận ra tư thế của hai người có vấn đề, nhanh chóng ngồi dậy
“Tôi xin lỗi.”
Ngũ Hành Sơn vừa rời đi Vân Tịch mới có cảm giác sống lại, cô nhìn xuống quần áo có thêm mấy mảng lớn bùn đất trông rất buồn cười.
“Thì ra là ông chủ Phùng à, anh đè tôi làm gì??” Tên Sơn có khác, đè nặng chết cô rồi.
“Tôi nói cô khi không ra ngoài ấy ngồi làm gì?”
“Cô ngồi những cũng phải quan sát chứ, nếu không phải tôi đi ngang qua thì chắc cô…chắc cô….”
Thật sự là anh nói không nên lời rồi, nếu lúc nãy anh không phản ứng kịp, nếu cái xe ấy chạy nhanh hơn....
Mới nghĩ tới đó thôi mà tay chân anh lạnh toát, chân mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Tuy mới biết nhau không lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô giận dữ và đặt nhiều câu hỏi thế này.
Vân Tịch chột dạ cúi gằm mặt không dám nhìn anh, chột dạ nói không nên lời.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
“Tôi…tôi..”
“Nói xem cô làm gì ở đó.” Thấy cô cúi đầu sắp thành đà điểu đến nơi, anh liền không giận dữ được nữa.
“Thôi chết rồi.” Vân Tịch chạy lại chỗ lúc nãy cúi đầu nghe ngóng, thở phào một hơi, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
“May quá vẫn còn sống!”
Phùng Thiệu Sơn: “….”
“Dưới này có một con mèo, lúc tôi đạp xe ngang qua nghe nó kêu, chắc là bị mắc kẹt dưới này.” Tay cô dùng sức đến đỏ bừng nhưng vẫn không lay động được miệng cống.
“Cô có bị ngốc không? Tay cô bằng thép hay gì mà đòi nâng nắp cống bằng tay.”
“Chứ phải làm sao?”
Vân Tịch dùng khuôn mặt ủ rũ nhìn anh.
Thấy cảnh này Phùng Thiệu Sơn không nhịn nỗi nữa, đưa tay ra vò mạnh tóc cô.
“Đợi ở đây, nhớ vô trong mà ngồi!!!”
Nói rồi anh đứng lên, đến chỗ chiếc xe của cô, lên xe đạp đi mất.
Mắt cô nhìn theo anh đến tận lúc bóng anh ngày càng xa.
Bỗng cô giật mình, đó là xe của cô mà.
Anh ta kêu cô ở đây là cô phải nghe lời anh ta hay sao??
Nghĩ kỹ lại thì xém tí là cô không cứu được con mèo mà còn nguy hiểm đến tính mạng.
Lần đầu cô thấy ông chủ tiệm giữ xe giận dữ đến thế, cô còn nghĩ anh ta lúc nào cũng dễ chịu, không biết giận là gì..
Phùng Thiệu Sơn từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng màu hồng nhạt kia ngồi ở đó, mặt mày ủ dột.
Gác trống xe, tay cầm theo vài dụng cụ mới lấy từ tiệm.
Vân Tịch dõi mắt nhìn anh làm loạt động tác áp tai nghe ngóng, rồi nhanh chóng dùng dụng cụ mở nắp, vài phút sau đã mở được nắp cống ra.
Anh ngước mắt lên chạm phải ánh mắt cô, cả hai cứ như vậy nhìn đối phương không rời mắt.
Tiếng mèo kêu ớt, cắt ngang làm cả hai bối rối rời khỏi
“Đúng là mèo con thật này.”
Vân Tịch háo hức, vươn tay ra định bế mèo lên đã bị cánh tay khác giữ lại, cô khó hiểu nhìn anh
“Cô tay không ôm nó, lỡ như nó bị bệnh truyền nhiễm hay nó động tay động chân thì sao?”
Anh cởi áo khoác bọc lấy mèo con, sau đó quăng nó cho cô.
Lên xe, đánh mặt về phía sau, cô hiểu ý liền ôm mèo ngồi lên.
“Anh định đi đâu vậy?”
“Đi thú y, cô chữa được cho nó chắc.”
Xe đạp ra đường lớn, nhanh chóng tới được cửa hàng thú y.
Nhận mèo từ tay Vân Tịch, bác sĩ bế nó đi sơ cứu vết thương, rồi làm thêm một loạt các xét nghiệm cần thiết.
Cuối cùng đưa ra kết luận là mèo con bị gãy chân, thiếu dinh dưỡng và hơi nghiễm trùng máu nhẹ.
“May mắn là phát hiện kịp thời.
Để nó ở lại đây hai tuần để quan sát, chúng tôi sẽ truyền dinh dưỡng thêm cho nó.
Có gì sẽ liên hệ với hai người.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Lúc thanh toán, Vân Tịch phát hiện ra mình không mang ví, một cánh tay rắn chắc màu lúa mạch vươn ra từ phía sau thay cô thanh toán.
Anh đứng ngay phía sau, lức thanh toán chả khác gì là đang ôm cô vào lòng, mùi thuốc lá, mùi mồ hồi đàn ông nhanh chóng vây lấy cô.
Nhiệt độ từ phía sau lưng nhanh chóng lan ra khắp mặt, lỗ tai cô đỏ bừng.
“Lỗ tai sao lại đỏ thế này?”
“Không có gì!”
Vân Tịch thẹn quá đi nhanh ra cửa, lấy xe đang tính rời khỏi thì yên sau đã bị người khác giữ lấy, không cần quay lại cũng biết là ai
“Anh còn muốn sao nữa?”
“Không phải muốn làm người tốt sao, giờ lại muốn bỏ mặc tôi ở đây?”
“…”
“Hửm? Sao đây hả cô Vân?”
“Vậy anh lên xe đi.”
“Cô chở tôi??” anh nhướng mày, hứng thú nhìn cô
“Chứ sao nữa.”
“Vậy thì vinh hạnh quá, tôi lớn chừng này còn chưa được ai chở đâu.”
Anh vừa ngồi lên xe, Vân Tịch liền biết thế nào là vác đá đập chân mình.
Dùng hết sức lực bánh xe mới động được một chút, quãng đường từ đây về đến tiệm không xa nhưng với chút sức lực này của cô không biết bao giờ mới đến nơi.
Tiếng cười khẽ từ phía sau truyền đến, Vân Tịch quay phắt lại nhìn người đàn ông phía sau.
Không những anh không dừng lại mà còn cười lớn hơn, làm cho lúm đồng tiền bên má phải của anh hiện lên rõ ràng, cô tức đến đỏ bừng mặt.
“Anh còn cười nữa là tôi đạp anh xuống xe đó.”
“Xuống xe đi.”
“G-gì???”
“Tôi nói là để tôi.”
Sau một hồi đổi tới đổi lui, cuối cùng xe đạp cũng có thể di chuyển.
Cả đoạn đường không ai nói với nhau câu nào, Phùng Thiệu Sơn thì môi lúc nào cũng giương cao, còn Vân Tịch thì như cô dâu nhỏ đang giận dỗi.
Về đến tiệm hoa, xuống xe cô nói với anh: “Tôi sẽ chuyển tiền thú y cho anh sau.”
“Không cần đâu.”
“Tôi sẽ chuyển.”
“Thay vì thế, cô nên lấy tiền ấy đi ăn để có sức đạp tôi xuống xe thì hơn.”
“Anh..anh..anh”
Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, cô tưởng anh là người hiền lành ít nói nhưng hình như là không phải..
anh ta có khác gì lưu manh đâu.
Phùng Thiệu Sơn mỉm cười, đang băng qua đường thì nghe giọng nói nhỏ nhẹ cô truyền đến
“Cảm ơn anh nhiều.” tuy là anh hơi đáng ghét, Vân Tịch nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Dù sao anh ta cũng là giúp đỡ cô nên mới như thế, lời này không nói ra thì hơn.
Bước vào tiệm, chú Nghiêm nhìn thấy cô liền mím môi, khoé miệng run rẩy bộ dạng rõ ràng là đang nhịn cười
“Cô Vân là mới đi lội bùn về sao?”
Lúc này Vân Tịch mới nhớ ra là mình “bị đè” ở bãi cỏ, không biết bản thân mình giờ thế nào rồi,cô nhanh chóng vào nhà vệ sinh soi gương.
Gì đây, lúc sáng mặt cô đâu có tiếp đất mà sao cả dưới cằm cũng dính bùn thế này?
Chưa kể là trên quần áo tay chân cũng dính rất nhiều, nghĩa là sáng giờ cô ngồi xe để anh ta chở với bộ dạng thế này đi ngoài đường sao??
“AAAAA”
Tiếng hét từ nhà vệ sinh vọng ra làm chú Nghiêm đang lau kính bên ngoài cũng giật mình.
——-
Phùng Thiệu Sơn: Tuy là được ôm nhưng cũng rất sợ.
Vân Tịch: Người tên Sơn nên người rất cứng, có chút đau….