Trưa nay, Sở Tích phóng con Audi mới sắm đến đón Vân Tịch đi siêu thị, nhưng trong lúc đỗ xe, xe Sở Tích đã va quẹt với xe người ta.
Vân Tịch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh muốn gọi cho Phùng Thiệu Sơn nhưng cô chợt nhận ra là mình không có số điện thoại của anh.
Cũng đúng thôi, bọn cô có việc gì chỉ cần gặp mặt nói trực tiếp là được.
Ngẩng đầu gặp, cúi đầu cũng có thể gặp được, nên quên mất số điện thoại chắc là không sao đâu nhỉ?
Đành nhắn cho anh một tin trên instagram, kèm thêm hình ảnh.
Trong lúc đợi phản hồi cô ôm một bụng thắc mắc hỏi kẻ gây rắc rối kia
“Cậu chỉ đỗ xe thôi mà cũng gây sự cố, đừng nói với tớ là cậu mua bằng nha.”
“Không đâu, tớ thi đàng hoàng mà nhưng đây mới là lần thứ hai tớ tự lái xe.” Sở Tích chột dạ nói, đầu cúi thấp không dám nhìn cô.
“Vậy mà cậu hay ra dẻ ghê! Tin vui là chỉ trầy một chút, tin buồn nó là Cayenne.”
Cùng một kiểu với xe của Vân Bách nên cô liếc mắt liền nhận ra được.
“Thế bên tiệm sửa xe nói sao? Tớ phải quay bao nhiêu phim mới đền nổi?”
“Ai biết ông chủ Phùng chưa trả lời, cậu biết sợ thì đã không lấy xe chạy huênh hoang như thế.”
“Chết tớ mất rồi Vân Tịch, hic hic…nhưng mà ông chủ Phùng là anh đẹp trai “men lỳ” đó hả”
Vân Tịch có chút muốn bổ đầu Sở Tích ra xem coi có gì, người ta đẹp trai “men lỳ” đâu phải là trọng điểm, thật hết nói nổi cô.
Vân Tịch chưa đợi được tin nhắn của Phùng Thiệu Sơn mà đã gặp được chủ của chiếc xe đen đủi kia.
“Trời ơi, xe của tôi sao thế này?”
Một người đàn ông tay xách túi siêu thị chạy đến, nhìn thấy hai người đứng đó ánh mắt không mấy thân thiện.
Đang tính chất vấn đã thấy cô gái mặc sơmi trắng trước mắt có chút quen mắt, cùng lúc đó Vân Tịch cũng nhận ra đây là ai.
“Cô là Vân Tịch?”
“Là tôi, có phải nên gọi anh Thương đây một tiếng anh họ không?”
“Không dám nhận, xe của tôi là do cô sao?”
Sở Tích đang tính phản bác nhưng Vân Tịch nhanh chóng nói: “Đúng thế, tôi hơi vô ý.
Mọi chi phí tôi sẽ lo.”
“Không cần tiền của cô.” Nói rồi anh ta mở cửa xe đang tính rời đi nhưng Vân Tịch lại gõ cửa xe anh ta, bất đắc dĩ anh phải hạ cửa xe
“Lại chuyện gì nữa.”
“Nếu xe có việc gì thì cứ liên hệ với tôi.”
Cô đưa cho Thương Minh namecard của tiệm hoa.
Anh ta nhận lấy rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Sở Tích thắc mắc hỏi cô: “Anh ta làm gì phải gấp gáp thế?”
“Kệ anh ta đi, mau lấy xe ra rồi về tiệm thôi.”
“Không đi nữa à, đã lỡ đến rồi.”
“Tớ không muốn cậu phải đền hết xe ở đây đâu.”
“Vân Tịch cậu đừng có quá đáng.”
Hai người lên xe trở về tiệm hoa.
- --
Sau sự kiện lần trước, gần đây Phùng Thiệu Sơn rất hay suy nghĩ về trạng thái bất thường của Vân Tịch.
Ẩn sâu trong vẻ ngoài nhẹ nhàng nữ tính ấy là một người khác xa lạ mà anh không hề biết.
Anh biết cô bất thường, bất thường như cách cô bước vào cuộc sống của anh.
Dù cô không giống ai thì anh cũng vẫn sẽ là kẻ dở hơi si mê cô.
Ông đây không thích đụng hàng với ai cả, càng đặc biệt thì ông càng thích!
Dẹp cái mớ hỗn độn ấy qua một bên, anh có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Ném điếu thuốc tàn trên tay xuống đất, nheo mắt nhìn Hạ Vũ và bọn lâu la của anh ta đang lắc lư tiến lại đây.
“Phùng Thiệu Sơn, tao muốn tha cho mày mà mày cứ tìm tới là sao?”
“Hôm nay mặc đồ mới tao không muốn đánh mày, tốt nhất là mày im miệng lại.”
“Đi một mình mà dám lên mặt với tao hả?”
“Tao không thích nói lại lần hai, tránh xa tiệm hoa ấy ra.”
Phùng Thiệu Sơn tiến sát lại gần, Hạ Vũ chưa kịp lùi lại tay của anh đã đặt lên chỗ khó nói của hắn ta.
“Nói cho mày biết một điều, lần trước mày đụng tới tao thì mũi mày chỉ lệch một chút thôi nhưng nếu mày đụng vào cô ấy thì….”
Phùng Thiệu Sơn nhướn mày nhếch mép nhìn Hạ Vũ tái xanh cả mặt.
Hạ Vũ thật sự sợ, lúc tay của Phùng Thiệu Sơn đặt lên “chỗ đó” của anh ta, anh ta bỗng cảm thấy lạnh toát cả người.
“Ông đây chỉ nói một lần, tụi mày tự liệu mà làm đi.”
Phùng Thiệu Sơn vừa quay lưng đi Hạ Vũ sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, Phùng Thiệu Sơn bốn năm trước còn là thằng nhóc đã là một tên rất cứng, đến bây giờ thì hắn ta muốn đụng đến anh đã không còn được nữa rồi.
Lúc lấy xe anh mới nhìn thấy tin nhắn của Vân Tịch nhanh chóng gọi điện qua.
Điện thoại kết nối, chưa kịp để bên kia nói chuyện anh đã hỏi ngay:
“Vân Tịch, em có bị thương không? Đang ở đâu nói đi tôi qua ngay đây.”
“Ông chủ Phùng?” Vân Tịch ngập ngừng hỏi chủ nhân của số điện thoại lạ này.
“Là tôi.
Em có bị thương không? Đang ở đâu?”
“Tôi đang ở tiệm hoa rồi, lúc nãy có chút sự cố thôi.
Không sao đâu anh đừng lo.”
“Ở yên đó, tôi về ngay.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại Vân Tịch thấy mình có chút vô ý rồi, ông chủ Phùng vậy mà còn có số điện thoại của cô.
Còn cô thì….
Nhanh nhanh lưu số điện của anh lại, sau một hồi đắn đo Vân Tịch quyết định đặt tên “Ngũ Hành Sơn” cho anh.
Trong tên anh cũng có một chữ Sơn, người cũng cứng như Sơn vậy.
Ngồi trong tiệm hoa, cô nhớ về ngày hôm ấy anh ôm cô, khi anh ở phía trên có cái gì cứng cứng của anh chạm vào đùi non của cô.
Không biết đó là gì nhỉ?
Đang suy nghĩ miên man, bỗng thấy khát nước, cô cầm ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm, bất thình lình một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau cô
“Vân Tịch.”
Làm cô giật mình phun hết ngụm nước vừa uống vào chậu cây xương rồng trước mặt.
“Cô chủ tưới cây mà cũng sáng tạo ghê ha.”
“Tại anh đi không tiếng động hù dọa người khác chứ bộ.” Vân Tịch vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn anh.
“Tôi thấy em đang nghĩ cái gì bậy bạ thì có, đến cả tôi vào mà cũng không biết.” Thấy không sao vẫn có còn sức gây lộn với anh, lúc này Phùng Thiệu Sơn trái tim đang treo trên cao của anh mới hạ xuống được, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vân Tịch bị nói trúng tim đen chỉ biết im lặng: “…”
“Sao? Tôi nói đúng rồi?”
“….”
“Để tôi đoán xem, người em đang nghĩ đến là tôi phải không.” Phùng Thiệu Sơn khoái chí nhìn cô chỉ biết im lặng mà không làm được gì.
Gì đây không phải là thật chứ, cô cũng nghĩ về anh như anh nghĩ về cô sao?
Anh chưa kịp hỏi tiếp đã nghe thấy tiếng chuông cửa, Sở Tích và Lưu Vũ đã về đến, trên tay còn xách hộp mì sủi cảo thơm lừng.
“Vân Tịch quán nhà dì Lan ngon thật đấy, tớ có mua về cho cậu đây.”
“A, ông chủ Phùng cũng ở đây sao?”
Nhưng mà sao ông chủ Phùng lại nhìn cô với ánh mắt không mấy hảo cảm thế nhỉ? Trách cô chỉ mua có một phần mì sủi cảo sao?
Cô cũng không biết là anh có ở đây mà, hic.
“Chào cô, hai người nói chuyện đi, tôi về trước.”
Đừng hỏi vì sao mà anh với Vân Tịch chưa có tiến triển gì, với đồng đội thế này thì còn chưa kịp nói ra đã bị chia cắt mất tiêu.
Lưu Vũ đi phía sau anh thấy bạn mình vò đầu bứt tóc, liền cười phá lên: “Sao rồi, lúc nãy hai người đang nói chuyện “trọng điểm” sao?”
“Cậu sao không dắt cô Sở Tích ấy đi ăn ở tiệm bún riêu cuối đường số 2 đi, về sớm thế làm gì?”
“Vậy là nói chuyện “trọng điểm” thật rồi.”
Cái tiệm bún riêu đó cách đây không xa nhưng đi bộ cũng mất 15 phút, còn xa hơn cả nhà Vân Tịch.
Cái tên này chắc là cay cú lắm rồi!
Sở Tích lúc này chưa biết bản thân bị người ta ghim nên vẫn còn hồn nhiên khen người ta với Vân Tịch.
“Ông chủ Phùng hôm nay đẹp trai thật đấy.”
“Cậu muốn khen sao lúc nãy không khen luôn đi.”
“Không hiểu sao tớ có cảm giác anh ta không thích tớ lắm, cứ chướng mắt kiểu gì.”
“Vậy mà cậu còn khen người ta.” Vân Tịch húp một ngụm nước lèo thơm ngon.
“Đẹp mắt thật mà, đôi chân dài và bờ mông cong được quần tây ôm lấy.
Thích quá đi mất, muốn sờ quá đi.”
Không biết Sở Tích đang nghĩ tới cái gì mà lại cắn môi nheo mắt thế kia, Vân Tịch chắc chắn cô ấy lại nghĩ tới mấy thứ không đàng hoàng rồi.
“Thích thế thì qua làm quen đi, hình như anh ta còn độc thân đấy.”
“Có được không? Tớ làm vậy có phải hơi táo bạo quá không?”
Lúc nói mấy câu này cô ấy còn bày ra vẻ mặt thẹn thùng e lệ làm cho Vân Tịch nổi hết da gà lên.
“Tớ làm quen trai đẹp cậu nhớ giúp tớ đấy nhé.”
Vân Tịch đang ăn mì không tập trung gật đầu.
Ting!
Tiếng tin nhắn của Vân Tịch vang lên, là Phùng Thiệu Sơn nhắn tin cho cô.
[Thứ bảy có thời gian không?]
[Có thời gian!]
[Hôm đó có chợ đêm, em đi cùng tôi, bọn Lưu Vũ cũng đi.]
Vân Tịch nhìn Sở Tích đang mong đợi nhìn cô, ánh mắt lấp lánh.
[Được, Sở Tích cũng đi.]
Tin nhắn vừa được truyền sang, hội liên minh ở tiệm sửa xe đối diện sướng rơn.
Nhìn thấy Sở Tích cũng đi Phùng Thiệu Sơn nhịn không được nhíu mày, Lưu Vũ bảo chuyến này sẽ giúp Phùng Thiệu Sơn và Vân Tịch ở riêng một chỗ, còn hai tên nhóc kia phấn khích vì có Sở Tích đi cùng.
Cứ thế mỗi người một tâm trạng, đợi đến cuối tuần.
—-
Tác giả: Cái cứng cứng là gì??.